Thân hình Bạch y nhân phía trước hơi ngừng lại một chút, bỗng nhiên dừng lại.
Nhân cơ hội đang ở trước mắt, Long Phù Nguyệt mặc dù mệt, cũng gắng chạy tới.
Nàng rốt cục thấy rõ bộ dáng người kia.
Mặt mũi ôn nhuận như ngọc, một đôi mắt như ánh sao lạnh lẽo như nước, đen như mực giống như một cái đầm sâu, nhìn không thấy đáy...... Lại có một loại trầm tĩnh, khí độ áp đảo hết thảy, vẻ mặt hơi có chút cô đơn cùng cô tịch. Mặc một thân áo bào trắng rộng thùng thình, hai chân trần trụi. Đúng là nam tử ngày đó ở Trầm Hương Cốc nàng nhìn thấy.
Nàng đã từng xem hắn là đại sư huynh của mình, hắn lại thề thốt phủ nhận......
Nam tử kia cao thấp đánh giá nàng liếc mắt một cái: "Thì ra là ngươi —— Nhưng mà, ta không phải Đại sư huynh của ngươi, ngươi nhận lầm người." Xoay người đi, bất quá lúc này bước chân chậm rất nhiều.
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng có thể đuổi kịp. Ở tình cảnh tuyệt vọng có thể gặp được ‘ Người quen ’, Long Phù Nguyệt vô cùng vui mừng. Cũng không suy nghĩ người này vì sao đêm khuya lại xuất hiện ở nơi này.
Nàng đã một ngày một đêm chưa ăn gì, vừa khát vừa đói, bước chân xiêu vẹo: "Cái kia —— Đại sư huynh, trên người ngươi có thức ăn nước uống hay không?"
Người nọ hơi hơi ngừng lại một chút, rốt cục lại dừng bước. Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, suýt nữa đụng vào người hắn. May mắn kịp sớm phanh lại, đứng sát thân thể của hắn.
Người nọ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-ngom-co-phi/1572267/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.