Chương trước
Chương sau
Tam quân binh sĩ đã toàn bộ chuẩn bị đợi lệnh.
Phượng Thiên Vũ mang đội quân tiên phong, chừng mấy vạn người.
Binh hơn một vạn, đông không kể siết.
Nhiều người như vậy sắp xếp thành một đội ngũ thật chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối giáp trụ sáng ngời.
Long Phù Nguyệt nhìn vừa thấy, thè lưỡi, lần đầu tiên có một tia bội phục đối với Phượng Thiên Vũ: "Ồ, người nầy hành quân rất có tiến bộ, nhìn cách hành quân chỉnh tề thế này so với buổi duyệt binh lễ quốc khánh cũng không thua kém.”
Sớm có một sĩ binh dẫn hai nàng lên một chiếc xe ngựa. Bên trong xe đã có bốn năm nữ tử. Đều mặc đồ của thị nữ. Nhìn thấy Long Phù Nguyệt tiến vào, lộ ra ánh mắt tò mò.
Long Phù Nguyệt bất chấp tất cả, tìm chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống, mông vừa mới chạm vào ghế, nàng liền đau đớn nhảy dựng lên.
Ôi, vết thương ở mông nàng còn chưa có khỏi.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Không gian trong xe rất là hẹp, nàng hoàn toàn không thể đứng, lại không thể ngồi, không có cách nào. Nàng đành phải quỳ xuống dựa lưng vào vách xe.
Qua một hồi, xe liền dừng lại, Long Phù Nguyệt xốc lên màn xe, hướng ra phía ngoài nhìn, phía trước là nhìn không tới những chiếc xe ngựa phía sau, phía sau sắp hàng chỉnh tề. Những lá cờ bay phất phới, xe ngựa nối đuôi nhau thành hàng dài.
Quỳ một hồi, chân của nàng bắt đầu tê.
Trời ơi, nàng không biết phải ngồi bao lâu trên xe ngựa, nếu ngồi trên này mấy ngày mấy đêm, chỉ sợ chân nàng sẽ hỏng mất!
Nàng đang oán niệm đầy mình, chợt nghe tiếng chân bước tới, một người ở ngoài xe hô: "Vương gia có lệnh, gọi Long Phù Nguyệt đến Long Xa hầu hạ." (Long xa: xe dành cho Vương gia, hay vua chúa)
Long Phù Nguyệt sửng sốt. Trời ơi, còn bảo cho nàng đi hầu hạ? Cái tên biến thái kia tra tấn nàng còn chưa đủ?
Long Phù Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến. Ở chung quanh tràn ngập ánh mắt đố kị của nữ tử, nàng bị đưa đến một chiếc xe ngựa rộng lớn xa hoa.
Xe ngựa này so với xe ngựa bình thường ước chừng lớn gấp hai lần, bên trong xe được bố trí cực kì tinh xảo. Có một cẩm tháp, còn có tấm thảm tinh xảo lót sàn, một cái bàn bằng gỗ hoa lệ. Mỗi một thứ đồ vật đều được bày trí rất tỉ mỉ, đồ vật tuy nhiều nhưng hoàn toàn hợp lí, không chói mắt.
Ồ, Vương gia này thật đúng là biết hưởng thụ. Nhìn một cái, ngay cả xe ngựa cũng giống như phòng ngủ. Ôi, vẫn là người kia có số mạng thật tốt.
Bên trong xe, chỉ có một mình Phượng Thiên Vũ, giờ phút này hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên cẩm tháp, nhìn thấy nàng tiến vào, ánh mắt dừng lại ở thắt lưng, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười: "Nhóc con, bóp chân cho bổn vương."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.