Dưới chân Ngũ Tuyệt Sơn có một tiểu thôn gọi Tiểu La thôn.
Trong một ngôi nhà nhỏ có một đại thẩm đang ngồi may vá, ở bên cạnh là một đứa bé kháu khỉnh đáng yêu chừng một tuổi đang nằm đó, tự chơi đùa với chân tay của chính mình.
Đại thẩm trung niên lâu lâu lại quay đầu nhìn tiểu tử này, thấy tiểu béo lại đưa tay vào trong miệng, đại thẩm bật cười kéo tay của nó ra.
“Tỷ tỷ ngươi không cho ngươi đưa tay vào trong miệng, Tiểu Mặc ngoan, lấy tay ra nào.”
Ngũ Tuyệt Sơn, ngọn núi hùng vĩ nhất Văn Nam quốc, gần một nữa ngọn núi bị che khuất bởi mây mù. Từ xa nhìn lại, ngọn núi trở nên cực kỳ bí ẩn.
Trong một sơn cốc dưới chân núi, có một thân ảnh nhỏ mặc một bộ quần áo bằng vải thô, ngồi bất động dưới chân một dòng thác nhỏ, mặc cho dòng nước lạnh xối qua người.
Một tiểu cô nương tám chín tuổi vô cùng xinh đẹp khả ái, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, đợi đến khi nàng mở mắt ra thì ngay lập tức những đóa hoa xung quanh đều phải thất sắc, đôi mắt đen tuyệt mỹ hắc bạch phân minh lấp lánh như bầu trời đêm.
Nàng nhìn về đỉnh núi Ngũ Tuyệt khuất trong tầng mây, ánh mắt lộ ra tia chờ mong, chỉ còn ba tháng nữa là đến Tiên Duyên hội.
Phàm nhân bình thường không hề biết rằng ngọn núi hùng vĩ kia chính là nơi diễn ra Tiên Duyên Hội của Văn Nam quốc, cơ hội thoát khỏi phàm thai tiến vào tiên đạo ở trước mắt này.
Thở dài một hơi, tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-menh-lo/138429/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.