“A…”
Tiểu Lan không may trượt chân một cái, ngã lăn ra đất, Lý Phi Yến lập tức biến sắc.
“Đại tẩu… Tẩu không sao chứ?”
Sau khi ngã xuống, Tiểu Lan ôm bụng không đứng dậy nổi, đám sơn tặc rất nhanh đã đuổi đến, bọn chúng nhìn hai người Lý Phi Yến, nở nụ cười vô cùng dữ tợn.
Trong lúc đó, Lý Phi Yến không có thời gian quan tâm bọn chúng nữa, nhìn dòng máu đỏ chảy xuống từ hạ thân của Tiểu Lan, cả người Lý Phi Yến run lên.
Bốn tháng bị đuổi bắt, vô số lần thoát chết trong gang tất, vô số lần bị phản bội, bị bán đứng, vô số lần đứng trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nàng sớm đã bị ép đến muốn phát điên.
Lúc này, nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng Tiểu Lan sắp không giữ được, mạng sống của cả ba đang đứng trên bờ vực thẳm, tất cả hận ý dồn nén của nàng cùng lúc bùng nổ.
Lý Phi Yến đứng dậy, quay đầu nhìn đám sơn tặc, ánh mắt nàng rất bình tĩnh nhưng ẩn trong sự bình tĩnh đó là hận ý điên cuồng.
Tiểu Lan ôm bụng, sắc mặt trắng như tờ giấy, đau đớn ập đến nhấn chìm nàng, nhưng Tiểu Lan vẫn cố gắng nói:
“Tiểu Yến, mau chạy đi… Mau…”
“Ha ha… không chạy được đâu, dư nghiệt Lý gia, các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói đi.”
Lý Phi Yến nhìn tên sơn tặc cầm đầu, nàng đột nhiên nở một nụ cười dữ tợn.
“Ta có thể giao ra Tiên Duyên lệnh, nhưng các ngươi phải thả chúng ta rời đi.”
“Hừ! Các ngươi vốn dĩ đã rơi vào tay bọn ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-menh-lo/138428/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.