Khi Mạc Thông đi lên tầng, tinh thần ít nhiều có chút hoảng hốt, thế là bị người ta đánh lén trong hành lang tối thui. Một bàn tay thô lỗ kéo cậu ta ép nghiến lên vách tường, sau đó đẩy vào trong một căn phòng khác. 
Sau khi Mạc Thông thấy rõ người kia là ai dưới ánh đèn chợt sáng thì hoàn toàn không phản kháng nữa: “An Tiệp?” Cậu ta vốn cho rằng sau câu nói lúc ban ngày đó, người kia mấy ngày này chắc chẳng thèm để ý đến mình đâu, đâu có ngờ mới đến tối đã bị tóm cổ xách vào phòng thế này cơ chứ… Người này không biết trong tiếng Hán bác đại tinh thâm có câu thành ngữ “Dẫn sói vào nhà” à? 
An Tiệp hung hăng trừng rách mắt rồi mới buông cổ áo cậu ta ra: “Qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” 
Mạc Thông chỉnh trang lại quần áo một chút, khóe miệng chẳng hiểu sao lại giương lên, cậu ta đành phải lập tức kìm chế xuống, ngựa quen đường cũ theo sát sau lưng An Tiệp đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon: “Nếu là hỏi về câu nói hôm nay của tôi thì…đó là sự thật. Hơn nữa chỉ sợ tôi đã thực sự có ý với anh mất rồi.” 
Khóe miệng bị câu nói dõng dạc này làm cho tức đến co quắp của An Tiệp bỗng mấp máy: “Tôi chẳng có ý quái gì với cậu sất, thứ nhất tôi không thích giống đực, thứ hai, tôi đây không luyến đồng.” 
“Luyến đồng?” Mạc Thông không biết nên khóc hay cười mà đánh giá cái thân mình nho nhỏ của thiếu niên trước mắt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061322/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.