Mạc Thông tất nhiên là không rõ ràng lắm cái đóa hoa đuôi cún kia có ý nghĩa gì, thế nhưng mấy tên quân tử leo tường bên ngoài kia thì đã chấn kinh hết rồi.
An Tiệp ngại Mạc Thông đi quá chậm lại thêm hơi hơi xấu hổ, cho nên y đuổi theo Hà Cảnh Minh suốt một đường, vừa vặn chứng kiến toàn bộ cuộc gặp mặt lịch sử của hai tên này. Thế nhưng nghi hoặc trong lòng y không hề giảm bớt chút nào, cho đến tận khi cái đầu thêu hoa này bày ra trước mắt, y mới hiểu được Túy Xà làm to chuyện huy động nhiều người như thế để làm cái gì.
Diên vĩ nước Đức…là loài hoa thần thánh trong truyền thuyết.
Hà Cảnh Minh duỗi một ngón tay muốn chạm vào đóa hoa kia, nhưng lại dường như sợ hãi cái gì mà nhanh chóng rụt lại, ấm ách hỏi: “Lão còn sống?”
Thụy Sư ngoài cười mà trong không cười: “Lão còn sống hay đã chết thì tôi không biết, thế nhưng thủ pháp giết người này…… Tôi cảm thấy cực kỳ quen thuộc.” Lúc này có người tiến đến ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một câu gì, Thụy Sư Địch Hải Đông gật gật đầu, nắm Phật châu trong lòng bàn tay,“Túy Xà cũng tới, vừa xuống máy bay, mấy người bạn cũ đã họp đủ rồi.”
Hà Cảnh Minh sững sờ, ngữ khí có chút kỳ quái: “Túy Xà?”
Địch Hải Đông dường như không hề chú ý: “Diên vĩ chính là thị uy với tôi…thị uy với chúng ta, trong ‘chúng ta’ này, Túy Xà gã có thể chạy thoát sao?”
“Vậy còn……” Hà Cảnh Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-lu-lai-quy/2061321/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.