Bữa trưa đã được dì Vương cẩn thận chuẩn bị, trong đó có rất nhiều món Giang Tự Châu thích, sau khi được tháo băng, bác sĩ nói cậu có thể từ từ trở lại chế độ ăn uống bình thường, chỉ cần không ăn cay và không ăn quá nhiều là được.
Giang Tự Châu ngồi bên cạnh Phó Thừa, đang ăn thì có cái gì đó cọ cọ vào chân cậu, cúi đầu thì mới nhìn thấy hóa ra là Giang Tiểu Viên nãy giờ vẫn ở trên lầu hai không chịu xuống.
Sau khi Giang Tự Châu bị thương phải nhập viện, cậu lo Giang Tiểu Viên ở nhà một mình không có ai chăm sóc, nên đã nhờ dì Vương đến nhà đưa nó về biệt thự chính của nhà họ Giang, cứ tưởng rằng sau khoảng thời gian dài không gặp nhau thì nhóc mèo này sẽ quấn lấy cậu, ai mà ngờ nó vẫn kiêu ngạo ở mãi trên lầu không chịu xuống.
"Để anh xem thử dạo này cưng có mập lên không?" Giang Tự Châu cúi người ôm Giang Tiểu Viên vào lòng, không ngờ mèo ta kiêu ngạo meo một tiếng rồi nhảy khỏi vòng tay cậu, đung đưa cái đuôi lớn quay đi.
Dì Vương mỉm cười bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cười nói: "Tức giận rồi, ai bảo tới bây giờ cháu mới về thăm nó."
Dì Vương đã làm việc ở nhà họ Giang mấy chục năm, dì cũng giống như người thân trong gia đình, ngồi xuống dùng bữa với mọi người rất vui vẻ.
Trên bàn đều là các món cậu yêu thích nên Giang Tự Châu ăn nhiều hơn bình thường một chút. Ăn trưa xong, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hoa/3455763/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.