*Lê hầm bách hợp –chè dưỡng phế định tâm - Món lê hầm củ bách hợp có các tác dụng dưỡng phế, thanh lọc, tiêu đờm, bồi bổ cơ thể, định tâm, dưỡng lành hệ hô hấp.
"Thôi mà, biết cưng không vui rồi, anh thực sự không có con mèo nào khác bên ngoài đâu."
Ánh nắng phủ lên các dụng cụ trong bếp, Giang Tự Châu mở thức ăn đóng hộp cho mèo đặt xuống đất, cậu bất lực nhìn con mèo lông ngắn đang quay mông về phía mình.
Con mèo lông ngắn ngoảnh mặt đi, vẩy vẩy cái đuôi lông xù to lớn của nó qua lại, âm thầm bày tỏ sự bất mãn.
Chuông điện thoại di động đặt trên bồn rửa vang lên, Giang Tự Châu không đứng lên, cậu ngồi xổm dưới đất với tay lên điện thoại, đây là cuộc gọi video, cậu cũng không xem kỹ mà cứ thế ấn trả lời.
"Một, hai, ba, bốn."
Tiếng hô khẩu hiệu dứt khoát phát ra từ đầu bên kia của điện thoại, kèm theo đó là khuôn mặt của Phó Thừa.
Phó Thừa mặc đồng phục rèn luyện thể chất màu xanh nước biển, anh cúi đầu nhìn điện thoại, anh hơi sửng sốt, cứng ngắc nói: "Xin lỗi, vốn dĩ tôi muốn gọi thoại, không làm phiền cậu chứ?"
Giang Tự Châu cầm điện thoại đứng dậy: "Không đâu, nhìn bên phía anh như vậy thì tôi mới đang làm phiền anh đấy."
"Hôm nay đồng nghiệp của tôi đi mua cà phê, nói cậu bị ốm, có phải hôm qua về bị cảm lạnh rồi không." Lính cứu hỏa chạy về phía nhà ăn, Phó Thừa đi phía sau đội hình nói chuyện với Giang Tự Châu một lúc.
"Hơi hơi, tôi uống thuốc rồi." Giọng Giang Tự Châu hơi khàn: "Đồng nghiệp của anh có thích cà phê quán chúng tôi không? Lần sau cứ nói tên của anh thì tôi sẽ giảm giá cho."
Phó Thừa vốn không nói nhiều nên bây giờ anh rất lo lắng, anh cũng không có kinh nghiệm quan tâm người khác, anh nhìn về phía khung hình của Giang Tự Châu, lạnh lùng nói: "Uống thêm nước nóng."
Tiết Kỳ An đang đi trước anh vài bước nghe thấy thế thì sốc tới mức phải đứng lại quay đầu sững sờ nhìn anh.
Giang Tự Châu cười: "Được."
Cuộc trò chuyện dần trở nên ngượng ngùng, Phó Thừa lại hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Khung hình rung một chút rồi chuyển sang quay một cái đuôi đầy lông đang đung đưa qua lại.
"Hôm qua tôi mang con mèo đen nhỏ về quán cà phê, chắc chắn là để lại mùi trên người." Giang Tự Châu thấp giọng giải thích, sợ bị hoàng thượng nào đó còn đang tức giận nghe được: "Từ tối qua đến giờ nó không thèm để ý tới tôi, đang cố dỗ dành đây."
Chỉ cần nhìn cái mông mập mạp cũng có thể biết đây chính là con mèo trong hình đại diện của Giang Tự Châu, vừa hay Phó Thừa vừa đi đến cửa nhà ăn, anh chợt cảm thấy thích thú trước hành động hơi trẻ con của Giang Tự Châu: "Vậy cậu ráng dỗ nó đi, tôi cúp máy trước nhé."
"Ai vậy ta?" Trong bữa tối, Tiết Kỳ An ngồi xuống đối diện Phó Thừa: "Được đội trưởng Phó của chúng ta săn sóc tận tình như vậy."
Phó Thừa cầm đũa không nhúc nhích, anh đang lên mạng tìm kiếm thuốc giải cảm, vừa rồi khi gọi điện thoại, Giang Tự Châu có ho mấy tiếng, anh lại tìm thêm mấy loại thuốc trị ho nữa chụp ảnh màn hình gửi sang cho cậu.
"Mấy tin nhắn này là gửi cho ai vậy ta?" Một giọng nói vui vẻ từ phía sau vang lên, Triệu Lâm và Tiêu Cương bưng đĩa cơm sau đi tới, ngồi cạnh Phó Thừa.
Tiết Kỳ An nghểnh cổ liếc nhìn điện thoại di động của Phó Thừa, ho khan một tiếng: "Đội trưởng Phó của mấy người là cây vạn tuế nở hoa* rồi, nghe nói người ta bị cảm nên gửi rất nhiều loại thuốc trị bệnh."
*Cây vạn tuế xanh quanh năm, có rét đậm rét hại cũng không bị rụng lá. Nếu cây cảnh này nở hoa có nghĩa làmay mắn
"Thật không vậy?" Triệu Lâm ngạc nhiên rồi buồn buồn vỗ vai anh: "Đội trưởng Phó à, gặp được một người chấp nhận hy sinh gia đình nhỏ của mình vì mọi người thật không dễ dàng gì, phải trân trọng người ta đó."
Phó Thừa hất tay cậu ta ra: "Dư thời gian quan tâm người khác như vậy sao không ăn cơm cho nhanh rồi quay về thu dọn đồ đạc, ngày mai tám giờ tập trung ở sân tập dẫn đội đến Đại học Thiên Tân."
Triệu Lâm thở dài, quay đầu nhìn Tiêu Cương nãy giờ chưa nói gì: "Anh Cương à, dạy quân sự anh muốn dạy học sinh nam hay nữ."
Tiêu Cương bình thường khá ít nói, cứng nhắc như khúc gỗ: "Sao cũng được."
Triệu Lâm trợn mắt nhìn Phó Thừa: "Cũng đúng, dù nam hay nữ thì đều bại dưới bộ đồng phục huấn luyện của đội trưởng Phó thôi."
"Chú Lý!" Tiết Kỳ An vẫy tay, đội trưởng bếp ăn bưng đĩa cơm đi tới.
"Đội trưởng Phó, đồ ăn hôm nay thế nào?" Chú Lý chỉ vào hai món ăn trên đĩa: "Món mới."
"Ngon." Phó Thừa nói xong rồi mới động đũa ăn vài miếng đồ ăn trên đĩa: "Đúng rồi, có loại thuốc trị ho nào tốt không?"
"Trị ho? Thử lê hầm bách hợp xem sao." Chú Lý nhìn Phó Thừa: "Đội trưởng Phó bị cảm lạnh à?"
"Không ạ, cháu hỏi chút thôi." Phó Thừa cũng không giải thích nhiều.
Chú Lý trầm ngâm không nói gì, trước giờ huấn luyện buổi chiều, chú dùng hộp cơm của nhà ăn đựng đầy canh lê hầm bách hợp mang tới.
Không thể lãng phí được, Phó Thừa do dự một lát rồi gọi điện thoại cho Giang Tử Châu với tâm lý cứ thử xem sao.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Ngoại trừ An Tiểu Mễ thì tất cả các nhân viên phục vụ khác của "Ngã Rẽ" đều là sinh viên đại học làm việc bán thời gian. Ngày mai tất cả phải tham gia huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, Giang Tự Châu chu đáo cho mọi người nghỉ phép sớm. Trong quán lúc này chỉ còn mỗi An Tiểu Mễ nên rất bận rộn. Vì thế, Giang Tự Châu uống thuốc xong thì lái xe trở lại quán.
Phó Thừa biết rằng trong tình huống thế này thì ai cũng sẽ gọi giao hàng đến quán cà phê của Giang Tự Châu là được nhưng sắp tới là thời gian huấn luyện quân sự, Đoàn Nghị thì đi huấn luyện ở thủ đô rồi, chỉ còn Phó Thừa phải đảm nhận quản lý toàn bộ phân đội nên không thể ra ngoài được.
"Bếp trưởng của tôi có nấu canh lê hầm bách hợp, nói rằng nó có tác dụng trị ho." Phó Thừa áy náy nói: "Tôi sắp phải huấn luyện buổi chiều rồi, có lẽ không thể ra ngoài được, cậu có thể đến đây lấy được không?"
Đội trưởng Phó hiếm khi dùng giọng điệu thấp thỏm như vậy với ai, anh sợ Giang Tự Châu cảm thấy quá đột ngột nên lại giải thích: "Hôm nay là buổi tiếp nhận huấn luyện tân binh, tôi thực sự không thể rời đi."
Trên sân tập vang lên tiếng hô tập trung vọng lại, Giang Tự Châu cúi đầu xay cà phê, tay hoạt động không ngừng, cậu cười ấm áp, bởi vì giọng nói hơi khàn nên nghe dịu dàng hơn bình thường một chút.
"Cảm ơn đội trưởng Phó, khi đến nơi tôi sẽ gọi điện."
"Ngã Rẽ" và đội cứu hỏa nằm ở hai bên đường Hoài Nam, chỉ cách vài trăm mét. Khi Giang Tự Châu vừa đến cửa đã nhìn thấy Phó Thừa đang khoanh tay đứng trước cửa.
Đây là lần thứ hai Giang Tự Châu nhìn thấy Phó Thừa mặc đồng phục, vì lát nữa anh phải đi huấn luyện nên hiện tại anh đang mặc đồng phục, cơ bắp chân và cánh tay săn chắc khỏe mạnh, Giang Tự Châu chợt hiểu ra ý của An Tiểu Mễ khi nói "Phó Thừa khác với những chàng trai khác".
Anh có vẻ nam tính mà không ai có được, không liên quan đến tuổi tác mà đó là kết quả của vô số lần trải nghiệm ranh giới giữa sự sống và cái chết.
"Đội trưởng Phó." Giang Tự Châu đi tới, hôm nay cậu đeo khẩu trang, có thể thấy thấp thoáng sống mũi cao cao và đôi mắt hơi cong lên.
"Đã uống thuốc chưa?" Phó Thừa hỏi.
Giang Tự Châu quay đầu lại ho khan hai tiếng: "Uống rồi."
Phó Thừa gật đầu, đưa hộp canh trong tay ra: "Còn nóng đấy, tốt cho cổ họng."
Phó Thừa thoạt nhìn cũng không phải là người quá săn sóc, Giang Tự Châu không khỏi ngạc nhiên, cậu cầm lấy hộp canh, cách lớp khẩu trang, giọng nói của cậu dịu dàng hơn: "Cảm ơn, tôi nhất định sẽ uống."
"Đội trưởng Phó!" Một lính cứu hỏa từ xa chạy tới, "Buổi huấn luyện ở sân tập sắp bắt đầu rồi, chỉ huy Tiết nói anh mau chóng quay lại."
"Biết rồi."
Phó Thừa quay đầu liếc nhìn Giang Tự Châu, không biết tại sao Giang Tự Châu vẫn cứ đựng im như vậy, dường như cậu chưa muốn đi về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]