Đến phòng ăn tụ họp như thường lệ, nhưng Hàn Vũ vẫn để ý thấy nét mặt có phần kích động của mỗi người.
Không đợi hắn ngồi xuống, Ngọc Linh đã bổ tới:
“Vũ ca, Tôi Thể dịch hôm trước huynh lấy ở đâu vậy?”
Hàn Vũ có phần nghi hoặc hỏi ngược:
“Sao vậy, muội dùng có vấn đề gì sao?”
“Không không!” Ngọc Linh xua tay chưa kịp giải thích, Hàn Thiếu Du đã chêm vào:
“Hoàn toàn ngược lại, Tôi thể dịch của Vũ ca dùng hiệu quả cực cao, khác hẳn loại Tôi thể dịch bọn đệ đã dùng trước đây.”
“Thật sao?” Hàn Vũ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên ngoài dự liệu.
Hàn Thiếu Dương lúc này cũng lên tiếng:
“Ngươi kiếm ở đâu Tôi Thể dịch chất lượng cao vậy, còn nữa không? Nếu loại thể dịch này còn nhiều thì tố chất của lớp thiếu niên Hàn gia sẽ đề cao lên một diện rộng.”
Hàn Vũ nghĩ thầm: “Thằng này đã bắt đầu có suy nghĩ đại cục rồi đây.”
Nhưng chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa đã có tiếng nói vọng vào:
“Có việc gì mà lại sôi nổi vậy?”
Cả đám nhìn về phía cửa ra vào, không biết từ lúc nào, Hàn Lôi đã đứng đó, thong thả bước vào. Đi sau lão, A Châu bắt đầu bày biện đồ ăn lên bàn, chính cô nàng đã dẫn ông lão vào đây.
Bọn Hàn Vũ đứng dậy đồng thanh chào:
“Gia gia!”
“Gia chủ!”
Hàn Lôi khoát tay tỏ ý để cả bọn ngồi xuống rồi từ tốn nói với Hàn Vũ:
“Vũ nhi, từ lúc cháu về phủ đến nay ông có quá ít thời gian quan tâm cháu, nay vãn việc nên ông đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hanh/228948/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.