“Tiểu ca ca tên gì vậy? Nhà huynh ở đâu?” Vân Hi ríu rít hỏi hắn.
Hàn Vũ nhìn Vân Hi, cô bé còn nhỏ quá, mà cái xiềng đang xích chặt vào chân cô bé lại to quá cỡ, tự nhiên dâng lên một nỗi thương cảm, Hàn Vũ nói:
“Ta tên Hàn Vũ, nhà ta ở trong Bạch Vân Thành, muội có muốn đến nhà ta chơi không?”
“Muội cũng thích vào thành lắm, nhưng xin mãi mà mẫu thân không cho, mẫu thân bảo nhà muội nghèo, không được vào thành. Huynh kể cho muội nghe xem bên trong thành có gì hay đi.” Vân Hi thích thú, hò reo, không ngừng bảo Hàn Vũ kể chuyện.
“Cô bé này cũng hoạt bát, nhí nhảnh quá đi.” Hàn Vũ dở khóc dở cười, hắn cũng đâu có nhiều kinh nghiệm ở trong thành đâu.
Mới được nửa ngày, còn trong ký ức Hàn Vũ thì hắn không mấy khi ra khỏi nhà, nên hắn đành phải miêu tả lại một số cảnh vật trong Bạch Vân Thành mà hắn thấy ấn tượng cho Vân Hi nghe.
Tiểu cô nương đáng yêu hỏi hắn hết chuyện này đến chuyện kia làm hắn bỗng thấy như mình có thêm một đứa em gái nhỏ.
Đến tận lúc bụng cô bé kêu ọc ọc, hắn mới biết hóa ra cô bé đang đói.
Lục tìm trong không gian tiểu Đản, lấy ra một khúc thịt yêu thú sấy khô đã hao mòn linh khí, hắn đưa cho Vân Hi.
Cô bé không hề khách sáo, cám ơn Hàn Vũ vội cắn một miếng to, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, cô bé quay sang mẹ đưa cho nàng ăn cùng.
Mẹ Vân Hi cười nhẹ cám ơn Hàn Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-hanh/228928/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.