Thiên Võ Tông Quang Diệu Lâu.
“Thật là ít khách đến a.”
“Chưởng môn nói đùa.”
Tuyết Mai Nhưỡng nhìn đứng nữ tử áo lam ở trước mặt.
Nàng mặc một bộ y sam lam sắc bình thường, tóc dài vãn ở sau đầu cũng vô cùng đơn giản, nhìn tổng thể đơn giản đến cực điểm, giơ tay nhấc chân lại hiển lộ nét ưu nhã. Đều nói người dựa xiêm y mã dựa an, nhưng người này lại luôn thuộc dạng ăn mặc bao tải cũng khó nén được nét phong hoa.
Chờ nàng quay đầu là một trương phảng phất thần ban cho dung nhan gọi người không dời mắt.
Đối mặt Phong Hề Ngô dù là chưởng môn đại nhân, cũng nhịn không được tâm sinh ghen ghét.
Người được trời ưu ái như thế, lại có người nào không cực kì hâm mộ đâu.
Tuyết Mai Nhưỡng nghĩ đến việc nữ nhi gửi gắm, không khỏi tò mò: “Phong chân nhân chẳng lẽ là vì chuyện tiểu nữ mà đến.”
Phong Hề Ngô người này là một cái truyền kỳ, năm đó át chủ bài lớn nhất của Thiên Võ Tông là Vạn Thủy lão tổ còn chưa bế quan, vân du là lúc mang về Phong Hề Ngô lại tự mình thu người này làm đồ đệ. Phải biết rằng Vạn Thủy lão tổ cả đời chỉ thu ba cái đồ đệ, trước kia có hai cái đồ đệ, đều đã tới cảnh giới Hóa Thần kỳ, Phong Hề Ngô chính nàng là đệ tử quan môn.
Vạn Thủy lão tổ năm đó cảm thán, thiên phú Phong Hề Ngô vĩnh viễn siêu việt hơn so với mình, chỉ sợ là người duy nhất Thiên Võ Tông có hy vọng phi thăng trong một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-do-tu-tien-chi-nam/1068658/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.