Ngoạ tào, ta là đau thật rồi ——”
Hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn tiên tử cao gầy chậm rãi đi đến, mang theo một cổ hương thơm như có như không thổi qua chóp mũi ta.
Lưu Ly vươn tay, nhẹ run: “Chân nhân, ta sắp ch.ết phải không, ngươi xem ta là người sắp ch.ết, ngươi có thể thoả mãn nguyện vọng cuối cùng của ta không? Là thu ta làm đồ đệ a……”
Phong Hề Ngô vươn ngón tay thon dài, đầu ngón tay ở trên tay nàng nhẹ nhàng bắt lấy.
Một cổ khí lạnh theo đầu ngón tay của tiên tử chạy dọc theo kinh mạch đi thẳng vào cơ thể người tự cho là sắp ch.ết kia
Ngay lúc đó cảm giác như lửa gặp nước, thoáng chốc dược lực tác loạn ở trong cơ thể nhanh chóng được hoà tan.
Lưu Ly rốt cuộc ngừng khóc, có một chút đau: “Chân nhân, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Phong Hề Ngô không trả lời mà thở dài một tiếng, ngồi vào mép giường, đem tay ấn vào lưng nàng.
Lần này chân khí chậm rãi được đẩy vào người nàng.
Phong Hề Ngô nói: “Nhắm mắt lại, bão nguyên quy nhất.”
Lưu Ly: “Sẽ không.”
Phong Hề Ngô: “……”
Nàng ôn tồn hỏi: “Lúc trước ngươi làm sao phi gió?”
Lưu Ly ngoan ngoãn đáp: “Đệ tử nỗ lực tưởng a, liền bay lên.”
“……”
Phong Hề Ngô cảm thấy đại khái sẽ không có người nào ngoài nàng làm bản thân mình lo lắng, từ khi nhìn thấy nàng, toàn bộ kiên nhẫn từ cha sinh mẹ đẻ đều phát huy để đối phó người này.
“Lúc trước ngươi tưởng như thế nào, hiện tại tưởng lại đi. Chớ sợ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-do-tu-tien-chi-nam/1068657/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.