Lần này tôi thấy Tú ngồi im lặng một lúc sau đó Tú trả lời câu gì đó mà tôi ko nghe được nửa chỉ thấy hai thằng đó nghe xong là rời đi thôi..
Bọn họ đi rồi tôi đứng trên này chưa kịp đi xuống đã nghe tiếng của Tú bên dưới
--Em xuống đi bọn họ ra về hết rồi?
Đúng là tôi làm gì cũng ko qua khỏi mắt Tú, đứng nép sát vào tường thế này vẫn ko tránh khỏi tầm mắt của chú ấy.
Tôi đi xuống ko đi lại ghế ngồi mà ngồi dưới nền nhà luôn cu Bo thấy tôi miệng con liền cười toe toét, con cựa quậy ko chịu ngồi trong lòng Tú nửa mà bước đi nhanh lại ngồi cạnh tôi
--Bo dậy khi nào thế, hôm nay có tè trên giường ko nè
--Dạ không có mama thấy Bo có giỏi ko?
--Bo giỏi quá, vậy sáng ai bế Bo dậy nè nói cho ma ma nghe đi.
-Ba Tú bế con.
Bo đang nói chuyện với tôi thấy hộp đồ chơi trong cạnh bàn là con bò lại liền rồi ngồi ở đó tự chơi luôn.
Tôi nhìn theo thấy con có thể tự chơi một mình an toàn được tôi mới an tâm mà nhìn sang Tú. Hít một hơi nặng nề. Tôi hỏi
--Chú muốn rút chân ra khỏi công việc đó à?
Tú nhìn tôi nghe xong câu hỏi của tôi liền nhíu mày lại. Sau đó đưa tay chú sang khoảng trống ghế bên cạnh vỗ vỗ mấy cái sau đó lên tiếng
--Em lên này ngồi rồi nói.
Tôi thấy ngồi dưới này mà nói vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723760/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.