Vậy là hóa ra ngần ấy năm Tú vẫn luôn ở bên tôi mà tôi chẳng hay biết.
Tôi thừ người ngồi ngây ra một lúc, sau đó tự bật cười cho chính mình.
"Lam ơi mày ngốc quá rồi Lam ơi?
mày nợ Tú quá nhiều rồi. Nợ người ta cả một thời thanh xuân vì mày mà dang dở"
Tôi vừa tự trách mình, đồng thời nước mắt cứ rưng rưng trôi xuống hai bên má. Ko biết bây giờ nhận ra tình cảm này có là quá muộn hay ko nữa.
*******
Tôi ngồi im lặng như thế lặng lẽ như thế cái không gian im lặng đến mức mà tôi có thể nghe rõ từng nhịp đồng hồ đang chạy, trên tay tôi cầm chiếc điện thoại, bấm vào mục tin nhắn, cứ soạn rồi lại xóa chẳng biết bao nhiêu lần nữa muốn nói gì đó với Tú nhưng nửa lại sợ…Và cuối cùng khi nhìn lại tôi cũng chẳng rõ mình nhắn khi nào nhưng tin nhắn đã gửi đi.
Tôi ngồi im ở trong phòng Tú, lắng nghe từng nhịp tim mình đang đập, lắng nghe tiếng con tim đang kêu gào vì nhớ Tú, rồi tôi đợi, rồi lặng lẽ đợi chờ và nắm chắc chiếc điện thoại trong tay, chẳng biết tôi đang mong muốn điều gì nữa, mà cứ liên tục thấp tha thấp thỏm rồi mong đợi.
Tôi ngồi thế đến khoảng độ chừng nửa đêm tôi mệt mỏi quá nên gục xuống bàn ngủ luôn rồi chợt mơ màng tôi phát hiện ra ai đó đang ẵm tôi đi đến bên giường đặt nhẹ tôi xuống, lấy chăn đắp lên ngang n.g.ự.c tôi
Ban đầu tôi cứ nghĩ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723758/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.