Tú phóng thích xong là nằm im luôn ra giường, tôi định bụng leo xuống rồi lẳng lặng rời đi. Nhưng khi tôi chưa kịp ngồi dậy thì bất ngờ tự dưng phía bên ngoài tôi thấy ánh đèn last điện thoại được bật sáng chớp tắt liên tục tiếng bước chân người ùa vào dồn dập tôi bị hoảng vội đẩy Tú ra rồi mặc vội quần áo vào người nhưng cửa đã mở, tôi không kịp nữa rồi.
Mọi người ập vào, cánh cửa phòng mở toang ra, trong phút chốc nhanh như cắt Tú kéo vội tấm chăn phủ người tôi lại, chú ấy tuột xuống quay mặt vào tường mặc cái quần vào, vừa lúc bên ngoài, cô Sáu, người cô hàng xóm gần nhà và mấy người hàng xóm xung quanh bước vào kẻ nhìn người giơ điện thoại chụp liên tục, cô Sáu thấy tôi và Tú cùng chung một giường liền nhảy đỏng lên như là người nhà cô sắp chết, giọng cô la hét đến mức lời nói cứ gấp gáp đứt quãng
"Lam...Tú...trời ơi ....tụi bây làm chuyện gì thế này....loạn rồi loạn rồi...
Cô Sáu vừa hét lên tôi sợ hãi kéo cái mền trùm lại vừa sợ vừa bật khóc chẳng thể nào mở miệng Tú lời...
Cô Sáu thấy thế càng được dịp càng lấn lướt ..lại khơi dậy cũ ngày xưa
" Trời ơi tao lạy mày, mày làm vậy mà mày coi được hả Lam..Ngày trước mày đi tao tưởng mày cũng dạng đàng hoàng. Ai ngờ mày đi, đi cho đã rồi giờ mày về làm bại hoại cái nhà này mày là con qu.ỷ…Em chồng mày mà mày cũng tém được… Riết rồi tao ko biết cái loại mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723717/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.