Nói rồi tôi bỏ vào trong ko muốn tiếp tục nghe nữa vì tôi sợ mình càng nghe lại chỉ càng đau lòng thêm thôi..
Tôi vào phòng mặc cho bên ngoài Tú xử sao thì xử...thiệt tình trong thâm tâm tôi cũng ko muốn triệt cô đến đường cùng đâu, nhưng nếu tha thứ thì tôi cũng ko muốn chút nào...thôi thì để Tú xử lý cũng được
…
Cũng không biết Tú đã làm gì mà sau đó vài ngày tôi đã thấy gia đình cô Sáu dời đi, nghe đồn là cô chơi lô đề cờ b.ạ.c thiếu nợ giang hồ mấy trăm triệu gì đó, bây giờ người ta tới siếc nhà, do có giấy nợ hẳn hoi nên khi thưa ra cũng chẳng ai xử…
Tôi nghe xong ban đầu cũng thấy kinh ngạc lắm vì không nghĩ cô Sáu lại chơi bời dữ vậy nhưng rồi chỉ biết thở dài, bởi trên đời này nhìn người cũng chẳng biết đâu mà lần, bấy lâu nay nhìn nhà cô cũng thuộc hàng khá giả ai ngờ đến phút cuối mới lòi ra mọi chuyện...mà nhắc mới nhớ tôi ko nghĩ trong chuyện này ko có bàn tay của Tú nhúng vô đâu.. Chỉ là giờ đây tôi ko biết phải hỏi chú ấy thế nào nữa...vì càng ngày thấy khoảng cách chúng tôi đã đi xa quá rồi không còn cái khoảng cách chị dâu em chồng để dễ dàng đối diện nữa.
.....
...cuối cùng sau bao đêm suy nghĩ đến mất ăn mất ngủ thi đã đến ngày tôi thực hiện kế hoạch tôi đã vạch ra, từ đầu do tôi cứ nghĩ sẽ ở lại để con tôi sinh ra còn có nguồn cội nên nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723447/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.