Thấy tôi vừa chỉ tay vừa hét lên, mọi người xung quanh cũng theo hướng tay tôi mà nhìn thẳng, chẳng biết họ có thấy anh không chứ tôi thì thấy rõ mồn một, anh ngồi đấy vẫn mặc độc một cái quần, hai chân anh lủng lẳng ánh mắt anh nhìn tôi kỳ dị. Đêm khuya thanh vắng, lại bị tôi hù mọi người do sợ hãi nên 3 giò 4 cẳng chạy một mạch về tán lạng hết, chỉ còn vài người trong đội mai táng là ở lại, họ an ủi, khuyên tôi bình tĩnh để chấp nhận sự thật. Để Quân ra đi được siêu thoát cũng như để họ làm nhiệm vụ.
Nhưng họ càng khuyên tôi càng không chấp nhận được sự thật nên cứ giãy nãy không cho họ chôn chồng mình. Mãi một lúc sau đồng hồ điểm 00h, bóng Quân tan dần, tôi cũng ngất đi luôn. …
Đám tang anh vừa xong qua hai hôm sau tôi liền nhận được cuộc gọi của út Tú, chú ấy báo với tôi rằng dù sao Quân cũng đã chôn cất xong nên chú ấy sẽ không về nữa, đợi sang năm đủ 3 năm hết hợp đồng rồi về một thể, tôi nghĩ vậy cũng được nên không ý kiến gì, chỉ dặn dò chú ấy nhớ giữ sức khỏe.
Sau đám tang dạo gần đây cơ thể tôi lạ lắm, chẳng thèm ăn uống gì cả, lại hay muốn buồn nôn. Bị mấy lần như thế khi tôi ăn nên tôi hơi ngờ vực về bản thân mình, thầm nói chẳng lẽ nào. Suy nghĩ thế....tôi như mừng rỡ vội vào nhà múc chén cơm ăn lót dạ ngon lành rồi dắt con xe ra chạy thẳng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723414/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.