Cầm điện thoại của chồng mình trong tay tôi vô thức mở lên, mật khẩu điện thoại của anh vẫn là ngày sinh của tôi, màn hình mở ra hiển thị từ lúc anh ngã xuống biển đến hôm qua là 57 cuộc gọi nhỡ của tôi và 15 cuộc gọi được lưu tên út Tú.
Đến đây chợt tôi giật mình rồi nhớ lại. Quân chồng tôi anh còn một người em, đến ngày anh mất mà tôi chẳng nhớ gì, thật sự có lỗi với anh quá, dù gì thì cũng nên gọi báo cho chú ấy biết một tiếng chắc chắn là có thể chú ấy không về được kịp nhưng không thể không báo…
Tôi suy nghĩ sau đó định bấm điện thoại gọi cho chú út thì cũng vừa hay lúc đó điện thoại chồng tôi vang lên, là chú Út Tú mà tôi vừa nhắc, tôi vội vàng bắt máy chưa kịp nói gì chợt bên kia giọng nói nam tính đã vang lên trước
_Anh hai đang làm gì đó, sao mấy hôm nay em gọi anh ko được, anh đi ghe về chưa?
Nghe chú ấy hỏi Quân đi ghe về chưa ?Tôi liền bật khóc tu tu ngẹn ngào thốt ra lời
__Là chị, không phải anh Quân, chú út....anh Quân mất rồi?
Bên kia đầu dây im lặng thật lâu, tôi nghĩ là chắc chú út bị sốc, không sốc sao được nhà chỉ còn hai anh em, bây giờ Quân lại bị thế hỏi sao chú ấy không buồn… tôi hay tin hôm qua nhưng giờ đây cũng đã khóc nấc lên rồi còn gì, bất chợt chú ấy hét lên làm tôi giật mình
_Chị hai chị đùa em phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723413/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.