Cô Sáu càng nói lòng tôi càng trống rỗng, dường như nỗi đau quá lớn nó khiến tôi chai sạn cảm xúc luôn rồi. Cô Sáu nói xong cũng ra về xem lại nhà của cô ấy, tôi ở đây bật dậy như một cái máy, phải rồi, tôi phải đón anh về chứ,hôm nay anh về bên cạnh tôi mà, đúng rồi tôi...tôi...phải dậy dọn dẹp nhà cho sạch, Quân ưa sạch sẽ lắm anh ko thích nhà cửa không sạch đâu mà…Vừa nghĩ tôi vừa đứng dậy buộc vội đuôi tóc rồi cầm cây chổi quét nhà, làm đến đâu tôi nhớ anh đến đấy, nước mắt bị kìm nén cuối cùng nhịn không được liền bực ra như suối tuôn trào.
Tôi nhớ ngày xưa lúc về nhà anh, cái nhà lá ọp ẹp chẳng có nỗi tiền để mua cây chổi thế là anh lội ra bờ sông cắt mấy cọng gân lá dừa tết lại Tú cây chổi cho tôi quét, do cây dừa cao quá anh trèo bị té lúc về đến nhà mình mẩy anh trầy trụa hết…Bây giờ nhà cao cửa rộng, muốn mua bao nhiêu cây chổi cũng có thể mua được thế mà…
Lòng tôi đau đớn nhớ lại. Tim đau như ai đưa tay bóp nát đến không thở nổi, tôi gắng gượng cầm chổi quét từ trong nhà ra ngoài sân, rồi gom dọn những miếng ngói bể, những tán lá cây gãy do bão để lại gom Tú một đổng rồi hốt đi đổ xong xuôi đâu đấy cũng là lúc tôi nghe tiếng xe cấp cứu ngoài ngõ, tôi sững sờ, đôi mắt vô thức cứ hướng ra nhìn bên ngoài mà chân chẳng bước nỗi, mọi người gần nhà nghe xe về cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723411/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.