Đầu dây bên kia điện thoại nói vừa dứt, cơ thể tôi cũng lảo đảo tựa vào cây cột nhà, tay cầm điện thoại cứ run lên bần bật.
Tôi lắc đầu
Không ....không ....
Quân không thể có chuyện gì được, chắc chắn tin người ta báo chỉ là nhầm lẫn thôi mà, chồng tôi anh không có bị gì đâu mà?
_Alo chị ơi? chị còn nghe không chị?
Tôi cố giữ bình tĩnh rồi nói
-Tôi...tôi… Các anh báo nhầm số đúng không? Chồng tôi đang bình yên mà, các anh nói đi là các anh nhầm người rồi phải không?
Tôi gào lên trong cố chấp mà trả lời, cơ thể mềm nhũn ra, nhịp tim tăng cao, trống n.g.ự.c đập liên hồi. Tôi cố lắng tai nghe hi vọng là họ báo sai người nhưng người bên kia vẫn cố chấp lên tiếng
-Chị bình tĩnh, chúng tôi xin lỗi nhưng hy vọng chị có thể ra đây một chuyến đưa anh ấy về với gia đình nha chị.
Câu nói ấy thốt ra lần nữa, tay tôi vừa hay đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất vỡ tan tành, cả người tôi đỗ nhoài, đầu tôi đập mạnh phía sau ra nền gạch…
Mọi người xung quanh thấy vậy liền vội hoảng hốt chạy đến đỡ tôi dậy, người thoa dầu, người bứt tóc cho đến khi tôi tỉnh. Tôi do cảm nhận được nỗi đau truyền đến đỉnh đầu nên từ từ mở mắt nhìn xung quanh, từng khuôn mặt của mọi người xúm lại, ánh mắt lo lắng có, tò mò có, nhưng tôi chẳng thấy gương mặt quen thuộc của chồng tôi đâu nữa…tôi...tôi nhớ ra rồi người ta mới báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723410/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.