Điếu Trạch Nghiễn nắm tay An Hạ ngủ một giấc ngon lành, so với lúc trước thì việc dỗ giận An Hạ trở nên dễ dàng hơn, quả nhiên con người ta có cảm tình, chuyện gì cũng êm xuôi trót lọt.
Suốt mấy tiếng đồng hồ, An Hạ ngồi yên một chổ nhìn Điếu Trạch Nghiễn ngủ, tay bị anh giữ chặt không thể làm gì khác. Điều kỳ lạ là trán anh nóng, rất nhanh trở lại bình thường, chưa kể đến khi chạm vào cánh tay anh không hề nóng. Chưa hết, mặt mũi anh lúc ngủ hiện lên sự hồng hào vốn có, không giống bị bệnh chút nào cả.
Theo như An Hạ đoán, lần này có thể Điếu Trạch Nghiễn lại bày trò muốn cô chú ý, cô vừa tức lại vừa buồn cười, Điếu Trạch Nghiễn thật sự là một đứa trẻ to xác.
Đến trưa mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu mang đồ ăn lên phòng, ngó nghiêng một chút rồi cười ẩn ý đi ra ngoài.
Điếu Trạch Nghiễn bị mùi thơm của thức ăn đánh thức, tuy vậy vẫn không quên bản thân đang giả bệnh, cả người vật vờ nằm im đó đợi An Hạ mở lời bảo anh ăn.
An Hạ vờ do thám: "Cậu hết sốt rồi"
"Tôi vẫn còn mệt" Điếu Trạch Nghiễn úp mặt vào tay An Hạ, mùi sữa tắm còn vươn trên người cô là mùi mà Điếu Trạch Nghiễn thích nhất.
"Được rồi, ngồi dậy ăn thôi" An Hạ khổ tâm kéo Điếu Trạch Nghiễn ngồi lên.
Vừa ngồi được không quá hai giây, Điếu Trạch Nghiễn đã ngã đầu vào vai An Hạ, bao nhiêu lực đều dồn lên người cô.
Suýt nữa thì ngã, An Hạ tự nhủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-yeu-ket-hon-thoi/1329144/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.