"Nghiễn, hướng mười một giờ" Tay đang cầm bánh của An Hạ dừng lại giữa không trung, cách mà Khả Vi gọi tên anh có phải đã quá thân thiết? Ngay chính An Hạ cũng chưa từng gọi anh như vậy. Cô đưa mắt nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn, anh chăm chú chơi game, dường như không để ý đến điều này, có thể là cô đã nghĩ nhiều, biết đâu trong lúc gấp gáp Khả Vi mới gọi cho ngắn gọn. Vài phút sau, An Hạ nghe Khả Vi gọi Từ Tuấn Hạo, cũng chỉ gọi tắt là Hạo. An Hạ nhẹ nhõm trong lòng, chẳng biết từ khi nào cô lại quá để tâm đến những chuyện này. Cô ngã lưng vào ghế, nhìn đống đồ ăn còn nguyên trên bàn, cô bây giờ chỉ muốn về nhà ăn cơm. Một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, lướt qua chổ An Hạ rồi bỗng nhiên quay ngược lại, hắn ta nhếch miệng cười nham hiểm, xem cô như thứ gì đó rất mới lạ buông lời trêu chọc. "Cô bé, cho anh xin số điện thoại đi" An Hạ hoảng sợ ngồi thẳng dậy, ngước nhìn người đàn ông, vẻ bề ngoài ít nhất cũng đã hơn ba mươi, biểu hiện lại như một kẻ biến thái. "Xin số cái con ** mày" Điếu Trạch Nghiễn nhìn người đàn ông với ánh mắt sắc bén, giọng nói đầy thách thức. Người đàn ông cười cười: "Bạn gái chú mày sao? Trông hiền lành ngoan ngoãn nhỉ, anh mượn một tí, anh trả tiền cho" Điếu Trạch Nghiễn đứng dậy, ngay lập tức Từ Tuấn Hạo và đám thanh niên đi cùng đứng dậy theo nhìn người đàn ông với dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Bị khí thế đàn áp, người đàn ông có chút e dè nhanh chóng bỏ đi. An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn kéo tay ra về không một lời chào tạm biệt với những người ở lại, sắc mặt anh cực kỳ tệ, may mà anh không chú tâm nhiều trong game, không thì An Hạ đã không biết phải gặp thêm tình huống gì ngoài kiểm soát. ...Đi bộ một lát, biểu tình Điếu Trạch Nghiễn mới ổn lại, anh bỗng ôm An Hạ vào lòng, không nhanh không chậm lên tiếng: "Có tôi ở đây, không ai đụng được đến cậu"... An Hạ mỉm cười, cảm giác có một chổ dựa vững chắc để tựa vào, không còn phải lo sóng gió hay bão tố bên ngoài nữa. Buổi tối An Hạ vô tình nghe được Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện điện thoại, anh nói sẽ không bao giờ đưa cô đến những chổ có nhiều người phức tạp như vậy, anh không phải sợ cô xảy ra chuyện, mà là sợ có án mạng với những kẻ gây sự khiến cô bị ám ảnh. Thời gian sau đó, Điếu Trạch Nghiễn có chơi game cũng chỉ chơi ở nhà, dù bạn bè có tụ tập ngoài quán anh cũng không đi. Sát đến ngày lễ Halloween tổ chức trong trường, An Hạ ban đầu nhất quyết không đi, nhưng nghe Từ Tuấn Hạo nói sẽ đưa An Nhiên đến, cô liền đổi ý khiến Điếu Trạch Nghiễn phẫn nộ cô ra mặt, anh luôn cho rằng cô xếp anh sau cả An Nhiên. Hôm trên lớp, An Hạ chợt nhớ lại ngày này năm ngoái, thời điểm đó Điếu Trạch Nghiễn bắt đầu thay đổi rất nhiều, còn hôn trán cô, An Hạ nghĩ đến liền cảm thấy ngại ngùng. Buổi tối ở phòng riêng Điếu Trạch Nghiễn trong trường, An Hạ ngồi yên để hóa trang, ánh mắt cảnh giác cao độ nhìn Điếu Trạch Nghiễn, lần này nhất định không để anh chạm vào môi cô như năm ngoái. Nhân viên phục trang đưa An Hạ một chiếc váy màu trắng dài quá đầu gối dính nhiều vết máu, khi An Hạ thay xong, họ cài lên đầu cô một tấm vải voan mỏng, lúc này An Hạ mới phát hiện có gì đó không đúng. Điếu Trạch Nghiễn mặc vest đen lịch lãm, dáng vóc cao ráo làm nổi bật khí chất cao lãnh, anh điềm tĩnh nhìn An Hạ, khẽ mỉm cười ẩn ý. Không sai, Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ chính là cặp cô dâu chú rể ma, anh thậm chí còn hỏi An Hạ có thích phong cách này không, để sau này lấy làm chủ đề chụp album ảnh cưới. Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ đi đến đâu đều khiến người khác ngoái nhìn, Từ Tuấn Hạo và An Nhiên nhìn thấy cũng chỉ đứng cười ngây ngô thầm chúc phúc. Nhân lúc Điếu Trạch Nghiễn không để ý, Từ Tuấn Hạo thì thầm: "An Hạ, tối nay cậu với Trạch Nghiễn thắng chắc rồi" "Sao cậu biết?" Từ Tuấn Hạo nhịn cười, ánh mắt sáng rỡ: "Trạch Nghiễn mua giải" An Hạ buồn cười xen lẫn bất lực, trên đời này liệu có chuyện gì mà Điếu Trạch Nghiễn không làm được? Không gian chìm trong bóng tối, âm thanh rùng rợn phát lên, An Hạ ngây người nhìn Khả Vi đứng cạnh Điếu Trạch Nghiễn, hai người họ giống như một cặp thật sự. Không hẹn mà gặp, Khả Vi cũng hóa trang giống An Hạ, gương mặt thanh tú và vóc dáng thon cao đã ăn điểm hơn. "An Hạ, cô bạn Khả Vi đó..." An Nhiên ngập ngừng, mắt dõi theo Khả Vi đứng cạnh Điếu Trạch Nghiễn cách đó không xa. An Hạ tự lừa dối bản thân: "Cô ấy là bạn bình thường thôi" Qua giọng nói đã nhận ra tâm trạng không tốt của An Hạ, An Nhiên lo lắng nhìn cô, nói về việc An Hạ đối mặt với tình địch, cô đã từng tận mắt chứng kiến không chỉ một lần. An Hạ giơ tay tháo tấm voan trên đầu xuống, tay cô bất ngờ bị giữ lại, Điếu Trạch Nghiễn thô lỗ hất tay cô ra, cài lại vị trí ban đầu. Anh trầm mặc nhìn cô: "Có cô dâu nào chưa làm lễ đã tự tháo xuống?" "Đào hôn" An Hạ nói xong tự thấy xấu hổ, cô nói vậy có khác gì thừa nhận suy nghĩ của Điếu Trạch Nghiễn. Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười ngọt ngào, câu trả lời khiến anh rất thích, cơ hội thì sẽ không cho cô. "An Hạ, chụp chung với bọn mình một tấm được không?" An Hạ ngỡ ngàng, không biết từ khi nào cô đã nổi tiếng đến mức nam sinh lớp khác biết mà xin chụp chung, còn đang hoang mang, An Hạ đã bị Điếu Trạch Nghiễn ôm vai kéo sát vào người anh, thái độ anh rất bình thản, thong thả nói: "Cô ấy là của tôi" Mấy nam sinh ngại ngùng đi nơi khác, An Hạ cứng nhắc nhìn Điếu Trạch Nghiễn, dồn sức đẩy mạnh anh ra, đối với cô đã không còn lời nào để diễn tả về con người anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]