Buổi sáng Nhiếp Nghi đi làm, Lâm Băng ở nhà ngủ gần hết nửa ngày, cho đến trưa do quá buồn chán nên cô định đứng dậy đi làm chút gì đó. Lâm Trung đã cắt hết toàn bộ thẻ của cô, Lâm Băng không order đồ ăn ngoài được, đành mở tủ lạnh, dùng ít nguyên liệu có sẵn của Nhiếp Nghi.
Lâm Băng định làm kimbap, liếc đồng hồ chỉ vừa qua mười giờ trưa. Cô bỗng nảy ra một ý định làm một hộp cơm tình yêu cho Nhiếp Nghi. Anh chắc chắn sẽ vui mừng và ăn rất vui vẻ.
Tuy nhiên, kỹ thuật dùng dao quá kém, Lâm Băng suýt chút nữa cắt trúng ngón tay mấy lần, nên cô loay hoay một lúc khá lâu ở trong bếp. Cuối cùng đến gần giờ nghỉ trưa của Nhiếp Nghi thì Lâm Băng đã làm xong, cô đến bữa trưa còn chưa ăn, gói ghém hai hộp cơm, bắt xe đến đồn cảnh sát chờ anh.
Biết bọn họ không thích cô nên Lâm Băng đi vào bên trong. Đội trời nắng chang chang, Lâm Băng khoác chiếc áo cardigan mỏng bên ngoài một chiếc váy thêu hoa li ti, đứng dưới bóng râm của cây cổ thụ nằm hơi chếch xéo với đồn cảnh sát một chút.
Cảnh tượng này thật quen thuộc. Còn nhớ mấy năm trước cô cũng đều đứng đây chờ Nhiếp Nghi thế này, mà anh chưa từng nhận ra...
[Chú Nhiếp, chú đi ăn trưa chưa?]
Điện thoại nháy lên, nhưng do mải thu dọn đồ đạc nên Nhiếp Nghi không để ý thấy. Một đám nhân viên lúc nhúc chưa cần chờ đến giờ ăn trưa đã thúc giục anh ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3743895/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.