Nhiếp Nghi điên cuồng đuổi theo cô, quên cả để ý đến cái gã đang ngã sõng soài bên ngoài hành lang. Làm sao Lâm Băng có thể thoát khỏi anh được? Đi nhanh hơn chỉ càng gia tăng khả năng cô bị trượt khỏi cầu thang.
"Băng, dừng lại! Em muốn chết à?" - Anh tức giận, giữ khuỷu tay cô lại - "Em không thể đánh anh rồi cứ chạy đi như thế".
Lâm Băng mím môi, uất hận nhìn anh. Sóng nước trong mắt cô đều như muốn trào ra ngoài. Nhiếp Nghi bị cô chọc đến muốn phát điên rồi.
"Em muốn gì thì phải nói ra chứ?!".
"Em muốn chia tay!".
"Đã bảo em đừng có mà nhắc đến chuyện này!".
Tay anh như muốn bóp vụn tấm xương mềm của cô.
Lâm Băng ấm ức khóc, vẫn từ chối giao tiếp với anh.
"Chỉ vì tôi bỏ lỡ một cuộc điện thoại mà em như vậy sao? Lúc đó tôi đang trên đường về nhà, do sắp về tới rồi nên tôi định sẽ gặp mặt nói chuyện trực tiếp với em thì hơn!".
Nhiếp Nghi chưa từng cảm thấy khiếp sợ như thế bao giờ. Lâm Băng làm anh thấy khiếp sợ. Anh sợ mất đi cô!
"Băng, có chuyện gì, em nói với tôi đi được không?" - Giọng anh bỗng chốc dịu xuống, chuyển qua chế độ nài nỉ.
"Không phải như em nghĩ đâu. Là bố mẹ tôi và bố mẹ Chính Lan tự ý bàn bạc với nhau. Tôi không hề có mặt ở đó, tôi còn chưa đồng ý!".
"Nhưng chú cũng không có cãi!" - Cô phản bác.
Nhiếp Nghi trầm mặc, vội cướp lấy chiếc vali từ trên tay cô. Lâm Băng sốc toàn tập. Như vậy là anh thừa nhận rồi.
"Băng, lúc đó em vẫn còn ở cạnh Lưu Giang... Chúng ta chưa có phát sinh ra quan hệ gì cả!".
Như vậy, danh chính ngôn thuận là Chính Lan. Còn cô thì... cô chẳng là cái gì cả!
"Anh đã giới thiệu với mọi người em là bạn gái anh rồi. Như thế còn chưa đủ sao?".
Lâm Băng khóc nức nở. Thân hình cô run rẩy tới mức mất khống chế.
Vì cái gì mà cô đã tin anh? Tin rằng Nhiếp Nghi anh thật sự yêu mình?
Nhiếp Nghi muốn đi đến chạm tới cô. Lâm Băng lập tức lùi xa ra.
"Đừng động đến em!" - Cô gào lên - "Em không muốn nhìn thấy mặt chú nữa. Chú cứ đi về đi!".
Khung cảnh, vạn vật đều nhoè đi. Lâm Băng chạy như bay xuống dưới cầu thang bộ. Cô chẳng còn biết gì nữa hết, cô chỉ muốn thoát ra khỏi đây, chạy càng xa càng tốt.
Hơi thở không bắt kịp tiếng nấc của cô. Gót chân đau nhức. Toàn thân tan rã. Cầu thang chóng chánh nằm ở trước mặt. Lâm Băng chợt nhớ đến những cơn ác mộng khi mình bị hụt chân. Bậc thang dưới chân cô hổng đi, thủng mất một cái lỗ lớn. Bước chân lung lay, cô như đang rơi xuống mặt đất.
Nhiếp Nghi kịp giữ lại cô. Vào thời điểm đó, cô như một con chim gãy cánh, chệnh choạng muốn bay ra khỏi cành cây cao.
Đây còn là lầu số 28. Chợt nghĩ đến cảnh tượng khi cô lừa Viên Yến nhảy xuống lầu, Nhiếp Nghi rùng mình không thôi. Anh cuống cuồng ôm chặt lấy cô trong tay.
"Băng, Băng, em nhất định không được xảy ra chuyện gì. Nhất định...".
Lâm Băng ở trong vòng tay anh trống rỗng, lạnh buốt.
Nếu đây là một trải nghiệm thôi thì hà tất phải thấy đau lòng như vậy? Giọng nói của Nhiếp Nghi vang lên hệt như mới hôm qua, rằng Chính Lan mới là gu phụ nữ của anh. Còn cô... cô chẳng là cái gì hết.
"Băng, em uống chút gì đó đi" - Nhiếp Nghi đi lấy cho cô một ly nước.
Lâm Băng ngồi trên sàn gỗ đờ đẫn, thật khiến người ta lo lắng. Đây là lần đầu tiên, anh thấy cô thế này.
"Băng, giữa tôi và Chính Lan thật sự không có chuyện gì, em đừng dằn vặt tôi nữa, được không? Ngay cả chuyện công khai em ở trước mặt cô ta, tôi còn không ngại, em cho rằng tôi thật sự đang giấu giếm em chuyện này à?" - Anh dịu dàng ôm lấy bàn tay cô vào giữa hai tay, nói - "Nếu em không thích nữa thì ngày mai tôi đưa em về nhà ra mắt có được không? Tôi sẽ huỷ hôn với cô ta!".
Lâm Băng nhìn anh, cuối cùng cũng có chút phản ứng, cô mệt mỏi thở dài.
"Không cần nữa!".
Nếu anh thật sự muốn nghiêm túc với cô, còn chờ những chuyện này lòi ra rồi, mới đề nghị hay sao?
"Chú, em nghĩ kỹ rồi... Em sẽ về nhà...".
Cô chợt thấy hối hận.
Cô vì anh mà chống đối lại với cả Lâm Trung. Thật sự ngu ngốc không còn gì để nói.
Nhiếp Nghi cho cô một viên kẹo, cô lại dùng nó đối đầu với một người đã chăm sóc mình hơn chục năm qua. Có lý không chứ? Có lẽ mọi người đều đã đúng, anh không thật sự yêu cô. Anh chỉ coi cô như một công cụ.
Cô có gì đáng để anh yêu chứ? Cô không dịu dàng, cũng không trong sáng. Cô còn vụng về, không biết cả cầm dao... Những người cô yêu đều sẽ lần lượt bỏ cô đi hết.
"Băng, đừng vậy. Tôi cần em, cần em hơn bất cứ ai hết. Em từng nói rằng em yêu tôi, yêu những sáu năm trời, vậy bây giờ tôi chỉ đòi hỏi em bỏ ra một chút nỗ lực cùng với tôi thôi đã là quá đáng sao?".
Mắt Lâm Băng đều đã đỏ hoe như một chú thỏ nhỏ, nhìn sâu vào đôi mắt sâu trũng, đen tuyền chứa đầy nhu tình của Nhiếp Nghi. Cô không muốn thấy anh đau khổ, dù là một chút cũng không.
Lâm Băng, mày đang làm gì đây? Rốt cuộc mày muốn thứ gì? Chẳng phải ban đầu đã nói chỉ ở bên anh ấy tạm thời thôi?
Tại sao bây giờ lại đòi hỏi quá nhiều thứ như vậy?
Mày xứng sao? Loại người dơ bẩn bị một đám lão già sờ soạng qua như mày, đáng sao?
Da của Lâm Băng chợt thấy râm ran, ngứa rát. Cô thấy kinh tởm chính bản thân mình. Chẳng hiểu từ lúc nào đã sinh ra cái tính tham lam, cuồng vọng như vậy.
Người như Nhiếp Nghi, cho dù là ở trong mơ, mày cũng đừng nghĩ đến nữa...
"Băng, em sao vậy?" - Nhiếp Nghi nâng mặt cô, nhận ra cô đang âm thầm đau đớn - "Có gì thì em làm ơn nói với tôi một tiếng đi có được không? Em đừng im ỉm đau lòng như thế. Trái tim tôi sẽ thấy khó chịu lắm!".
Lâm Băng không nói được gì, chẳng nhẽ thú nhận với anh rằng cô bị bệnh thần kinh ư?
"Thôi được rồi! Thôi được rồi! Em không cần nói nữa. Tôi không ép em nói nữa, để tôi ôm lấy em có được không? Băng, ngày mai em có thời gian không? Tôi sắp xếp cho em đến gặp người nhà tôi".
Cô lắc đầu.
"Không... chú... Hãy cứ để mọi chuyện thế này đi..." - Giọng cô nghèn nghẹn.
Dục vọng này, cô từ giờ sẽ không nuôi nữa. Cô sẽ dần học cách chấp nhận sẽ không bao giờ có được anh.
"Sao thế được? Nhưng tôi muốn lấy em!".
Lâm Băng lắc đầu nguầy nguậy.
"Chú... Làm ơn đừng nói nữa...".
Không thì cô sẽ không từ bỏ được mất.
"Băng, em còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi em mà..." - Nhiếp Nghi chiều chuộng vuốt đầu cô, anh hôn lên mí mắt, lên má, cầu xin cô đừng khóc nữa - "Hay em đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn nhé! Tôi đi mua cho em trà sữa".
Nhiếp Nghi dỗ cô thật giống như đang dỗ một đứa con nít.
Lâm Băng bị kéo ra đường. Gió lớn thốc vào mặt, sợ bị mọi người trông thấy nên cô không dám khóc nữa. Nhiếp Nghi thật sự đi mua trà sữa cho cô. Anh vẫn còn nhớ như in loại trà mà cô thích uống nhất.
Lâm Băng uống một hơi. Trà sữa rất ngọt, nhưng cô vẫn thấy khó lòng mà vui vẻ nổi. Tâm trạng cứ như đã bị một tảng đá lớn đè bẹp, nhất thời không gượng dậy nổi.
Nhiếp Nghi còn chạy đi mua cả bóng bay được người ta buộc lại thành hình con chó cho cô. Nói chung, những thứ gì mà những đứa trẻ trước mặt cô có, Lâm Băng cũng sẽ có.
"Chú..." - Cô đỏ mặt nói - "Em đã mười tám tuổi rồi!".
Ngay cả cái mặt nạ Tôn Ngộ Không mà Nhiếp Nghi cũng mua cho cô, thật hết biết đường để nói. Bị Lâm Băng chán ghét, Nhiếp Nghi đành tự mình đeo vào. Bộ dáng bệ vệ và đường hoàng của anh, ráp theo cái mặt nạ thô cứng của Tôn Ngộ Không vào thật sự rất chõi, không có chút liên quan gì đến nhau. Hơn nữa, hai con mắt được khoét bé xíu, nom rất buồn cười. Vẻ điển trai thường ngày của Nhiếp Nghi hoàn toàn bị cái mặt nạ kia che khuất hết.
"Sao? Cầm mấy thứ này khiến em ngại à?".
Cái mặt Tôn Ngộ Không kia dí sát vào mặt cô. Lâm Băng bật cười khanh khách như một cô bé nhẹ dạ, không tin được có ngày Nhiếp Nghi có thể trở thành bộ dạng ngớ ngẩn như thế này.
Đúng là rất hiếm khi trông thấy Nhiếp Nghi thoát khỏi hình tượng nghiêm túc thường ngày.
Vừa thấy nụ cười ngây thơ của Lâm Băng như ánh nắng chiếu rọi sau bao ngày giông bão, Nhiếp Nghi liền cởi mặt nạ, ôm chặt lấy cô.
"May quá! Em cuối cùng cũng cười rồi. Tôi còn đang tự hỏi phải diễn trò lố lăng này cho đến khi nào. Phải cảm tạ Lâm tiểu thư đã rủ lòng thương!".
"Lần sau em nhất quyết sẽ không cười sớm thế đâu!".
Nhiếp Nghi quả quyết.
"Sẽ không có lần sau!".
Anh vuốt đầu cô, dịu dàng hôn lên cánh môi hồng mơn mởn. Cả hai ôm ghì lấy nhau, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào. Cho đến khi, có một đứa trẻ kinh ngạc lên tiếng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]