Cô biết mình rất hèn khi đã dùng Lưu Giang ra làm lá chắn. Nhưng cô không có cách nào khác để thoát khỏi cảnh ngộ hiện tại.
Không đời nào Nhiếp Nghi thích cô.
Ngày trước anh đã chán ghét và xua đuổi cô đến thế mà. Anh thậm chí ở sau lưng nói cô mưu ma chước quỷ. Lâm Băng không biết anh thích điểm gì ở cô, nhưng chắc chắn không phải là về mặt con người. Anh từng nói anh thích kiểu người thánh thiện như Chính Lan.
Cô thì không được như vậy. Thế giới này không cho phép cô sống như vậy...
Lưu Giang còn đang ở trong tù. Cô không thể đứng núi này trông núi nọ được.
"Băng Băng!".
Giữa bọn họ cách nhau một tấm kính mờ đục. Lưu Giang vừa xuất hiện trong phòng thăm tù thì mừng rỡ nhào cả người vào ô kính mỏng kia. Dáng vẻ đại thiếu gia ăn chơi ngày nào đã bị nhà tù bào mòn thành một bộ dạng, cằn cỗi tiều tuỵ. Lâm Băng không nỡ thấy cảnh này. Nhìn sâu vào đôi mắt của Lưu Giang, cô chỉ thấy trong đó mờ mịt, sâu thẳm trong đau khổ.
Đây là người đàn ông duy nhất ngoài Lâm Trung đã luôn yêu thương và bảo vệ cho cô.
"Băng Băng, em cuối cùng đã đến đây rồi... Anh còn sợ cả đời này sẽ không gặp được em nữa rồi chứ?!".
Lâm Băng nuốt nước mắt nghẹn ngào.
"Sao thế được? Em làm sao có thể quên đi anh đây....?".
Nói được đôi ba câu, không nhịn được mà lại bật khóc. Nếu có hai người mà cô muốn bảo vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3595827/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.