"Cô Lâm, xin theo chúng tôi về đồn!".
Không cần ai phải nói thì Lâm Băng vẫn hiểu rất rõ. Hiện tại, cô chính là tình nghi số một. Mỗi ngày đều phải ghé đồn cảnh sát. Chưa hết, còn bị Lưu Giang dúi vào tay cả hộp đồ ăn lẫn bình nước kia.
Trông cô thật thà giống đang đi học mẫu giáo hơn là đi ghé đồn.
Trên mặt kính chiếu hậu là nửa khuôn mặt của người đàn ông. Anh bâng quơ nhìn ra phía ngoài. Lâm Băng cố đọc suy nghĩ của anh nhưng mọi thứ đều không rõ. Đôi mắt qua bao năm của anh thêm thâm trầm, kín kẽ. Nếp gấp cong cong trên đôi mắt đẹp đến mức người ta không dời mắt được.
Lâm Băng phải tự thuyết phục mình thu lại tầm mắt.
Đồn cảnh sát hình sự vẫn không hề thay đổi gì nhiều so với ký ức, có mới mẻ và khang trang hơn thôi. Lúc này đã ráp được điều hoà. Lâm Băng bị còng vào ghế, vẫn là vị trí ở bên cạnh Chính Lan.
Người đàn ông nghiêm khắc kia đang ra lệnh cho người dưới trướng đem con dao đi kiểm tra dấu vân tay. Khi anh quay mặt, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau. Lâm Băng cố giữ bình tĩnh quay đi.
Có lẽ anh đã có vợ rồi. Chính mình bây giờ còn chột dạ.
Cô lại liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi ngay kế bên mình. Chính Lan vẫn thế, khuôn mặt niềm nở và ôn hoà, có phần đằm thắm hơn xưa.
"Bé Băng, em càng lớn càng xinh đẹp".
[Dạ... Chị cũng vậy...]
Nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3595810/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.