Chớp mắt mở mắt, trên bức rèm hoa đã hắt rọi ánh sáng chói chang từ bên ngoài. Lâm Băng ôm đầu. Báo thức còn chưa cả kêu. Bảy giờ sáng.
Tệ thật!
Cô uể oải bò dậy trên giường. Hai chân luồn vào trong đôi dép lông, bệt xệt đi vào trong toilet.
Trong gương là một cô gái không còn gì rũ rượi hơn. Hai mắt thâm quầng. Vào lúc cô tưởng bản thân sắp thích ứng được với cái nơi quái quỷ này thì...
"đing... đing... đing...".
Đồng hồ báo thức chậm chạp, bây giờ mới kêu lên. Lâm Băng cố gắng không để ý, tập trung đánh răng. Bộ dạng không trang điểm thật khó coi. Trên trán vẫn còn lờ mờ thấy được vết sẹo thuở nhỏ. Mắt lờ đờ, môi trắng bệch.
Cô phun ra một lớp bọt trắng, bước ra ngoài tắt báo thức, sửa soạn đi làm.
Xuống được dưới hầm giữ xe thì điện thoại run lên từng chập. Lưu Giang gọi.
Nhấn nút nghe.
"Alo..." - Giọng cô thều thào, khản như vịt cồ, không nghe được cái tiếng quái quỷ gì nữa...
"Băng Băng? Em có ở đó không? Sao không trả lời?".
Lâm Băng hít một hơi, phun ra. Giọng nói tắc nghẽn ở cổ họng.
Thua! Cô chào thua trước cuộc sống quá gian nan này...
Lưu Giang đã đoán được.
"Em lại mất tiếng rồi hả? Bảo em bảo quản sức khoẻ cho tốt rồi. Sao không nghe lời? Ra đây đi. Anh đang đứng trước chung cư nhà em. Để anh chở em đi làm!".
Lâm Băng gật gù, cúp máy.
Hôm qua bị ngấm nước mưa nên cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3595809/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.