Tối về nhà, cả phòng đầy mùi rượu.
Bố tôi lại uống say, nằm ngủ ngáy như sấm.
Tôi đắp tạm cho ông cái áo, nhìn về phòng ngủ chính — cửa vẫn đóng kín.
“Hầy…”
Tôi thở dài, mong dì Mã có thể kiên cường, đừng làm chuyện dại dột.
Tắm rửa xong, làm vài bài rồi tắt đèn ngủ.
Chưa được bao lâu, mơ màng… tôi cảm giác gai người.
Hơi mở mắt — trong bóng tối, có một người đàn bà tóc xõa ngồi bên giường, nhìn chằm chằm tôi, không nhúc nhích.
Tôi dựng hết tóc gáy:
“D… dì… dì ạ?”
Dì Mã bật đèn bàn, đôi mắt trừng vào tôi:
“Mày ngủ không cởi quần áo à?”
“À…” tim tôi đập thình thịch, tôi nuốt nước bọt:
“Bố cháu uống say… cháu sợ ông ấy nôn hoặc cần gì, nên không dám cởi… để tiện đi ra chăm.”
Dì Mã đưa tay đặt lên cổ tôi:
“Diễn Duy… hôm đó sao mày phải ra ngoài?”
“Cháu xin lỗi dì.”
Tôi cúi đầu, câu này tôi không biết đã nói bao nhiêu lần.
“Nếu không phải cháu… An An đã không bị hại…”
“Mày nói sẽ thay An An hiếu thuận tao.”
Dì Mã bật cười lạnh.
Rồi bà nhảy bổ lên, đè tôi xuống giường, bóp chặt cổ:
“Mày xứng chắc!?”
Tôi đá đổ tủ đầu giường, cố vùng vẫy:
Dì Mã nghiến răng:
“Làm tổn thương con tao — đứa nào tao cũng không tha! Đầu tiên là mày.
Tiếp theo là Ngô Triết!”
Đúng lúc ấy, bố tôi đạp cửa xông vào.
Ông túm cổ áo dì Mã, kéo mạnh bà ta ra.
“Mày điên à!!!”
Bố tôi vừa tỉnh rượu, mắt vẫn đỏ.
Ông quăng dì Mã vào sau cánh cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-im-lang/4912539/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.