2h sáng, ở cửa phòng ngủ Tiêu Hủ lộ ra chút ánh sáng, còn chưa ngủ. Bách Doãn không tiếng động mà thở dài, nhẹ nhàng khép cửa phòng mình, trở lại bên giường, lần thứ hai cầm điện thoại di động lên.
Đã tỉnh táo lại, nhưng là vẫn khó có thể tin được lời kia là Tiêu Hủ nói. Tiêu thiếu gia nhát cáy thì cũng có, nhưng từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo, nghĩ như thế nào cũng không giống người sẽ cẩn thận từng li từng tí một mà comment như vậy. Bách Doãn nhìn từng chữ, đánh giá từng câu một, lúc lần thứ hai nhìn thấy câu kia "Tôi lo lắng đến độ mất ngủ", trong lòng bỗng nhiên có chút cay cay.
Hắn căn bản không nghĩ tới, Tiêu Hủ vậy mà để tâm hắn như vậy.
Để tâm đến độ đêm khuya không ngủ, để tâm đến mức liên tưởng chính mình với tình cảm của người trong bài viết kia, để tâm đến lo sợ vừa nói yêu đương liền bị ghét bỏ.
Đây không phải Tiêu Hủ mà hắn quen, Tiêu Hủ không như vậy.
Hắn xoa mi tâm, cảm thấy rất nhiều chuyện không đúng. Bức tường đúc thành từ quá khứ sụp đổ, gạch đá bể nát làm bụi phủ kín đầy trời, vững vàng ngăn trở tầm mắt. Hắn nỗ lực muốn nhìn rõ thế giới sau bức tường sập kia là thế nào, lại có chút mâu thuẫn không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Hắn trở lại trang chủ "Hủ Hủ Nho Sinh", ngón tay do dự hồi lâu ở các comment trả lời, nhưng thủy chung không có cách nào ấn vào.
Hắn khẩn cấp muốn biết suy nghĩ thật của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-lai-duoi-tang-cay/1703516/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.