Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44
Chương sau
(╥﹏╥) Xe dừng bên ngoài một tòa nhà cũ đang chờ phá bỏ, Cố Diệp Canh ném tới một cây súng lục loại 92, Tiêu Hủ kinh hãi nhận lấy, lòng bàn tay nóng đến khó chịu, như thể đang cầm một khối than. Tiêu Hủ cùng Bách Doãn bị bắt ở dưới lầu canh giữ, mặt Bách Doãn trắng bệch, lúc Cố Diệp Canh đi khuất khỏi hành lang liền nện một quyền vào tường, môi mím chặt khẩn trương. Tiêu Hủ cầm súng, ngón tay phát run, áy náy cùng sợ hãi giống như một loại độc dược ngấm vào máu của anh, hô hấp căng lên, cả người gần như cứng ngắc, ngay cả nhích lên một bước cũng cực kì khó khăn. Không lâu sau, trên lầu truyền tới một trận âm thanh hỗn loạn. Tiêu Hủ tim chạy tới cổ họng, vừa vội vừa sợ, tứ chi như đóng băng, nhấc chân định chạy lên lầu. "Đứng lại!" Cánh tay đột nhiên bị kéo lại, âm thanh dữ tợn của Bách Doãn truyền đến "Anh còn sợ chưa đủ loạn?" Tiêu Hủ bất ngờ quay lại, cả người như bị dội một chậu nước đá "Tôi...", muốn nói "Tôi muốn đi lên hỗ trợ" nhưng cổ họng lại như bị bóp cứng không nói được. Ánh mắt Bách Doãn mang theo sự lạnh lẽo cùng chán ghét, hắn dùng sức kéo mạnh một cái, quát: "Mẹ nó anh đừng gây cản trở nữa!" Chân Tiêu Hủ vốn đã nhũn ra, cả người trong trạng thái khẩn trương cao độ, bị hắn kéo liền lảo đảo, chân phải trẹo một cái, đau như bị kim ghim vào thịt, không kịp điều chỉnh tư thế, ngã xuống đất, áo khoác lông dê màu nhạt nhất thời bị trét đầy bùn đất lầy lội trông bẩn thỉu vô cùng. Tiêu Hủ đầu óc tê dại, theo bản năng cuộn tròn chân phải - nơi đó càng đau dữ dội hơn. Bách Doãn không có đỡ anh, mắt hướng về phía cầu thang, anh gắng gượng ngồi dậy, chậm mấy giây sau mới đứng lên. Tiêu Hủ từ trước tới giờ chưa từng ngã mất mặt như vậy, một thân toàn là bùn nhão, mặt bẩn, da tay bị rách, đầu gối có chút đau, có lẽ là đã rướm máu rồi. Nhưng lạ thay, một cú ngã này ngược lại làm anh thoáng tỉnh táo, nỗi sợ hãi vừa rồi tích tụ trong lồng ngực cơ hồ giảm đi mấy phần. Anh nhịn đau đứng lên, thầm nói "Đáng đời", không sửa sang lại quần áo, cũng không nhìn Bách Doãn, lui lại chỗ cũ, siết chặt súng trong tay. Tiêu Hủ từng luyện qua súng, nên Cố Diệp Canh mới giao súng cho anh. Anh nín thở tập trung nhìn chằm chằm bóng tối nơi hành lang, cảm giác da đầu như thể bị nắm lấy. Tiêu Hủ chưa từng trong trạng thái cảnh giác đến như vậy. Nhưng cò súng cuối cùng cũng không có bóp. Lúc Cố Diệp Canh ôm Vinh Quân hôn mê từ trong bóng tối đi ra, anh mở to hai mắt, môi run rẩy, chỉ có thể phát ra vài âm nơi cổ họng "Anh, anh Quân..." Tiêu Hủ không biết Vinh Quân có bị thương không, cảm giác sợ hãi cứ quấn lấy hai tay hai chân, anh không ngừng hít sâu, nỗ lực đem nỗi sợ hãi đè xuống, đợi lúc Cố Diệp Canh đến gần, mới bước ra một bước, khàn giọng nói: "Anh Quân..." "Tránh ra!" Bách Doãn đẩy anh một cái, mở cửa sau xe, để Cố Diệp Canh đặt Vinh Quân vào. Tiêu Hủ lui lại phía sau hai bước, chân phải đau dữ dội, may ra lần này vẫn đứng vững, không bị ngã nhào xuống. Cố Diệp Canh đem Vinh Quân ôm vào lòng, hỏi: "Hai người, ai lái xe?" Tiêu Hủ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng chạy tới ghế lái, đêm nay anh như tên ngớ ngẩn vô dụng, ngoại trừ gây thêm phiền phức thì không làm được việc gì cả, hiện tại đám anh em của Cố Diệp Canh đang ở trên lầu xử lý tên bắt cóc, Cố Diệp Canh ở phía sau chăm sóc Vinh Quân, Bách Doãn không có bằng lái, đương nhiên anh phải lái xe! Nhất định phải tìm chút việc để làm, chứng minh bản thân anh không phải đồ vô dụng. Xe phóng nhanh tới bệnh viện, Tiêu Hủ toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, muốn hỏi xem mấy người đó đã làm gì với Vinh Quân, nhưng không mở miệng được. Vinh Quân được đưa đến phòng bệnh VIP, tách biệt với các phòng bệnh thường, đặc biệt yên tĩnh. Cũng... rất sáng. Lúc nãy dưới ánh đèn mờ của tòa nhà hoang, Tiêu Hủ bị ngã một thân dính đầy bùn, không nhìn ra được bản thân mình nhếch nhác ra sao. Hiện tại đứng ở hành lang sáng trưng, anh cúi đầu, nhìn áo khoác lông dê đã mất đi vẻ quý phái sang trọng vốn có, mới phát giác được mình chẳng khác gì một thằng hề dơ bẩn. Anh khó chịu đến mức gần như ù cả tai, cầm lấy bàn tay bị rách da, ngẩng lên liền thấy ánh mắt thờ ơ hờ hững của Bách Doãn. Hai người bọn họ cũng không được phép vào phòng bệnh, mỗi người dựa vào tường, đứng thẳng như một khúc gỗ. Tiêu Hủ đột nhiên thấy bất an, dời tầm mắt, nhìn về phía Bách Doãn, "Tôi..." một tiếng, cuối cùng cúi đầu xuống, nhẹ giọng: "Xin lỗi." Hắn vẫn chưa đáp lại, Tiêu Hủ nhìn mũi giày mình. Giày cũng bị dơ, có lẽ từ đầu tới chân không có chỗ nào là sạch cả. Mà bẩn như vậy không phải là đáng đời sao? Vinh Quân sức khỏe không tốt, anh cũng không phải không biết, đã biết rõ là như vậy mà còn thừa dịp Cố Diệp Canh và Bách Doãn bận việc, tự mình đưa Vinh Quân đi chơi khắp thành phố. Vinh Quân tính tình tốt, thiện lương, không biết từ chối người khác, điều này anh cũng biết. Bác sĩ bảo trong thời gian dùng thuốc phải ăn uống thanh đạm, mà Tiêu Hủ đã làm gì? Lấy danh nghĩa 'đau lòng cho Vinh Quân' mang y đi ăn uống khắp nơi, còn bảo Vinh Quân không cần nói cho Cố Diệp Canh và Bách Doãn biết. Nếu không tính đến những chuyện này, việc anh ban đêm đem Vinh Quân thả xuống ven đường, còn mình thì phóng xe đi chơi, không phải chính là nguyên nhân gây ra sự việc này hay sao? Anh đáng đời bị trẹo chân, đáng đời gặm đầy miệng bùn! "Xin lỗi?" Trầm mặc nghiêm nghị, một câu nói nhẹ bổng của Bách Doãn đâm vào tai anh, Tiêu Hủ thẫn thờ ngẩng đầu lên, thấy hắn chậm rãi đi về phía mình. Tiêu Hủ thần kinh rùng mình, đột ngột sinh ra một loại cảm giác không tả được. Bách Doãn hai tháng trước đã qua sinh nhật 18 tuổi, chiều cao không biết từ khi nào đã vượt qua Tiêu Hủ. Anh nhìn hắn càng ngày càng lại gần, khẽ nuốt nước bọt, muốn lui về sau một bước, gót chân lại đụng phải vách tường. Không thể lui được nữa. Hắn dừng trước mặt Tiêu Hủ, nhìn chằm chằm mấy giây, rồi giơ tay lên, nắm lấy cổ áo anh. Anh nghe thấy Bách Doãn nghiến răng nghiến lợi: "Xin lỗi? Xin lỗi là xong?Hả?" "Không phải, tôi không phải có ý đó, cậu, cậu buông tôi ra!" Tiêu Hủ tâm lý rối loạn, cuống quýt bắt lấy tay hắn, muốn đẩy đối phương ra. Nhưng là đẩy không ra, Bách Doãn dùng toàn lực, gắt gao giữ chặt Tiêu Hủ, gầm nhẹ nói: "Tiêu thiếu gia, anh chơi đủ chưa?" Tôi không có chơi! Tôi sai rồi, tôi có lỗi với anh Quân, nhưng tôi không phải là chơi đùa! Tiêu Hủ muốn nói, muốn giải thích, nhưng lời vừa đến mép miệng, hết thảy đều bị ánh mắt của Bách Doãn ép nuốt ngược trở lại. Ánh mắt hung hãn kia anh chưa từng thấy qua, vừa xa lạ lại vừa khiến người khác sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, không có bất kì người nào dùng ánh mắt này nhìn Tiêu Hủ, cho dù anh có phạm phải lỗi nghiêm trọng như thế nào, cũng có anh trai và chị gái đứng ra giải quyết, không ai dám hung hãn với Tiêu Hủ, ngay cả lúc thuyết giáo cũng là dùng vẻ mặt ôn hòa. Nhưng bây giờ, Bách Doãn- một tên nhóc nhỏ hơn anh tám tuổi, lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, ép Tiêu Hủ đến thở không nổi. "Tránh xa anh tôi một chút, anh đã hại anh ấy hơn một lần rồi!" Bách Doãn giọng khàn khàn, khí tức phả trên mặt Tiêu Hủ. Tiêu Hủ vừa hoảng sợ vừa uất ức, rốt cuộc lên tiếng giải thích: "Tôi không phải cố ý, chuyện lần trước tôi thật sự không biết!" "Anh không cố ý?" Bách Doãn quát lên: "Thế chuyện ngày hôm nay là anh cố ý đúng không? Tiêu thiếu gia, anh trả lời tôi đi, là anh cố ý sao?" "Không phải! Tôi, tôi, tôi thật sự không ngờ tới..." Hắn cười lạnh: "Tiêu thiếu gia, anh còn chưa rõ nữa sao? Anh tôi hai lần gặp nạn, đều là do lỗi của anh. Anh ngược lại còn chối, một câu 'Xin lỗi', một câu 'Tôi không phải cố ý' là có thể chối bỏ sạch mọi tội lỗi sao!" Lông mi Tiêu Hủ run lên, miệng há ra một nửa, bị bức đến á khẩu không trả lời được. "Loại người như anh, căn bản sẽ không biết được hành vi của mình sẽ đem đến cho người khác bao nhiêu phiền phức, gây cho người khác không biết bao nhiêu nguy hiểm." Bách Doãn buông cổ áo Tiêu Hủ, "Lần trước anh bảo tìm công việc cho anh tôi, ngoài miệng thì nói dễ nghe, xoay người một cái liền quên, nếu anh chịu để tâm một chút, liệu anh tôi có rơi vào tay loại người như vậy không?" Tiêu Hủ dựa vào vách tường, chân eo dần dần mất lực, đầu gối đau đến lợi hại, tựa hồ không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể. Tiêu Hủ chậm rãi tuột xuống, nhớ tới lần đó quả thật là do mình sơ suất, đã hứa với Vinh Quân, nhưng rốt cuộc không ra mặt giúp y; sau đó ngoại trừ Bách Doãn quăng cho anh một bộ mặt lạnh tanh, không có bất kì người nào trách cứ anh cả. Không ai nói cho anh biết: Tiêu Hủ, việc này anh sai rồi. Nếu anh hứa tìm cho Vinh Quân việc trợ lý minh tinh, nên tự mình xem thử đó là minh tinh nào, tính tình có tốt hay không, không phải tìm người khác làm giúp, rồi vừa ra nước ngoài liền đem chuyện này quăng qua sau gáy. Nếu Vinh Quân thật sự bị người ta làm gì, anh nên làm sao đây? Vinh Quân chậm chạp lại đơn thuần, không chỉ không trách cứ Tiêu Hủ, còn vì chuyện bản thân làm mất việc mà ảo não, cảm thấy mình phụ ý tốt của Tiêu Hủ. Tiêu Hủ lại rất dễ dàng tha thứ cho chính mình, lấy cớ 'Lấy công chuộc tội' làm lí do dính lấy Vinh Quân. Cố Diệp Canh không cho Vinh Quân ăn đồ ngọt, Tiêu Hủ lại mỗi ngày khoa trương đem bánh ngọt đến công ty Vinh Quân, dương dương đắc ý cho rằng chính mình như vậy là che chở cho Vinh Quân, mới thật sự là đối tốt với Vinh Quân, còn Cố Diệp Canh cùng Bách Doãn làm như vậy là đang ngược đãi Vinh Quân. Nhưng trên thực tế thì sao? Vinh Quân vốn là không nên ăn đồ ngọt! Tiêu Hủ ngồi xổm dưới đất, ảo não ôm lấy đầu. Nếu như lần này không gây ra đại họa, anh có phải còn định từ mấy việc nhỏ nhặt đó mà hại Vinh Quân nữa không? Tại sao trước đây không ai chỉ ra sai lầm của anh? Bách Doãn âm thanh hắt xuống: "Anh của tôi bị những người kia đánh thuốc." Tiêu Hủ vai cứng ngắc, chỉ sợ nghe phải tin xấu. "Bọn chúng không có làm anh ấy bị thương, nhưng..." Bách Doãn dừng một chút: "Tiêu thiếu gia, điều đó không có nghĩa là anh chỉ nói một câu 'Xin lỗi' là xong." Tiêu Hủ chống vách tường, gắng gượng đứng lên: "Tôi biết, là lỗi của tôi. Chờ anh Quân tỉnh lại, tôi có thể..." "Anh còn muốn gặp anh ấy?" "Tôi muốn trực tiếp nói lời xin lỗi với anh ấy." Bách Doãn ánh mắt sầm xuống, phun ra một câu lạnh như băng: "Đừng có mơ." Tiêu Hủ đứng tại chỗ, hổ thẹn, oan ức, phẫn nộ đan xen trong lồng ngực, anh trừng Bách Doãn, trong mắt dần hiện lên tơ máu. Bách Doãn lui lại mấy bước, đứng ngăn trước cửa phòng bệnh, nửa phút sau nói: "Anh đi đi, Tiêu thiếu gia, đừng gây thêm họa cho anh tôi nữa." Tiêu Hủ cắn chặt môi dưới, khí huyết đột nhiên dâng lên. Anh biết mình đã hại Vinh Quân, nhưng anh đã biết lỗi rồi, anh có thể sửa sai! Sửa lỗi cũng không được sao? Tại sao lại bị người khác chỉ vào mũi mắng 'gây họa'? Bách Doãn, hắn chưa từng làm gì sai sao? Chưa từng khiến Vinh Quân tức giận sao? Không kiềm chế được nỗi lòng, Tiêu Hủ tiến lên hai bước, đã quên lời Cố Diệp Canh và bác sĩ dặn, định đẩy Bách Doãn ra, cố bước vào phòng bệnh. Bách Doãn ánh mắt càng lạnh, chế trụ cổ tay Tiêu Hủ, ra sức đẩy mạnh một cái, anh mất trọng tâm, ngã xuống, đầu óc âm thanh ong ong lên, khó chịu đến nóng cả viền mắt. Bách Doãn đi tới, chỉ nói một chữ: "Cút!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44
Chương sau