Cặp vợ chồng già đang lau bàn phía sau quầy nghe tiếng ngẩng đầu lên, liên tục xua tay, trên mặt là nụ cười hiền hậu: “Không cần đâu, bữa này tính chúng tôi mời hai cháu ăn.”
Giang Tùy khựng lại một nhịp: “Như thế thì không được rồi, cửa hàng của ông bà là buôn bán nhỏ, làm sao có thể để ông bà làm ăn thua lỗ được!”
Lão Trương tóc bạc phơ từ cửa sổ bếp đang bốc hơi nghi ngút ló nửa người ra:
“Tiểu Lục là khách quen của quán chúng tôi đã mười năm nay, qua lại ăn uống bấy nhiêu. Quán này một thời gian nữa sẽ sang nhượng, hôm nay có lẽ là lần cuối cháu ấy về lại quán nhỏ của chúng ta. Hai bát hoành thánh này, coi như tiễn biệt khách quen cũ, không lấy tiền.”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mái tóc vàng của Giang Tùy, tạo thành vầng sáng lấp lánh như lông tơ, cô khẽ cau mày: “Ông chủ, hoành thánh nhà ông bà ngon tuyệt cú mèo thế này, nước dùng đậm đà, nhân đầy đặn, sao lại đóng cửa ạ? Tiếc quá đi mất.”
Lão Trương thở dài, trong đôi mắt đục ngầu hiện lên chút ý cười bất đắc dĩ:
“Chúng tôi cũng không muốn đâu cháu ạ, trước đây quán này của chúng tôi chỉ bán bữa sáng thôi, nhưng mấy năm nay người chịu khó dậy sớm ra ngoài ăn đồ ăn ngày càng ít đi, tiền thuê nhà lại mỗi năm một đắt đỏ hơn, buộc chúng tôi chỉ còn cách kéo dài thời gian kinh doanh, thức đến tận khuya như vầy.”
Bà lão bên cạnh gật đầu: “Trước kia cố gắng một chút thì còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948952/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.