Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng Lục Diệp Ngưng xen lẫn tiếng gió: “Alo? Dư Hoan? Sao thế?”
Thẩm Dư Hoan siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Diệp Ngưng, cậu đang làm gì đấy?”
“Đang đi dạo ở hồ trong khu dân cư ấy mà.” Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng sột soạt, như thể Lục Diệp Ngưng đang chỉnh tai nghe, “Sao tự nhiên lại gọi điện?”
Thẩm Dư Hoan nhìn khẩu hình mà Giang Tùy ra hiệu cho cô, cổ họng nghẹn lại: “Cái đó... mình đã hỏi cô Ôn rồi.”
“Thật sao?! Thế nào thế nào? Cô Ôn nói sao? Cô ấy đồng ý rồi à? Có phải cô ấy thấy mình rất có năng khiếu không?”
Một loạt câu hỏi dồn dập ập tới khiến tim Thẩm Dư Hoan chùng xuống.
Cô im lặng vài giây, trong ống nghe chỉ có tiếng thở dồn dập của Lục Diệp Ngưng và tiếng gió bên hồ.
“Diệp Ngưng...” Thẩm Dư Hoan khó khăn mở lời, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Cô Ôn nói tiến độ của chúng ta chênh lệch nhiều quá, cô ấy sức lực có hạn, không thể dạy cả hai chúng ta cùng lúc.”
Bên Lục Diệp Ngưng đột nhiên im bặt, ngay cả tiếng gió dường như cũng ngưng đọng.
Tim Thẩm Dư Hoan treo ngược lên, ngón tay vô thức cào vào kẽ khung cửa: “Diệp Ngưng? Cậu... cậu có nghe không?”
Mãi một lúc lâu, lâu đến mức Thẩm Dư Hoan tưởng điện thoại đã mất tín hiệu, giọng Lục Diệp Ngưng mới vang lên trở lại.
“Haiz, không sao đâu.” Lục Diệp Ngưng đột nhiên bật cười, “Thật ra mình cũng không ôm quá nhiều hy vọng. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948582/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.