Cô quả thật chưa từng nghĩ đến khía cạnh này, chỉ cho rằng việc bất ngờ xuất hiện có thể làm con bé vui, nhưng lại bỏ qua sự giày vò trong lúc chờ đợi.
"Cô nói có lý."
"Dư Hoan là một cô bé có tâm tư tinh tế." Ôn Thời Niệm nói tiếp. "Tôi biết anh rất tốt với con bé, nhưng khi ở bên con bé, nhiều mặt vẫn cần phải chú ý hơn."
Giang Tùy xoa cằm suy nghĩ: "Sao tôi lại cảm thấy cô rất hiểu Dư Hoan vậy?"
"Dư Hoan rất giống tôi hồi trước. Khi tôi ở tuổi con bé cũng như vậy, nhạy cảm, cô độc, không tự tin."
Ôn Thời Niệm năm 17 tuổi dù chưa bị nhà họ Ôn ruồng bỏ, nhưng việc học nhạc với áp lực cao khiến cô mệt mỏi; tin tức về việc cha mẹ nuôi có khả năng tìm lại được con gái ruột cũng khiến cô bàng hoàng, không biết phải làm sao.
Lúc đó, trong mắt mọi người, cô là một cô gái ngoan ngoãn chuẩn mực.
Nhưng chỉ có cô ấy biết, ẩn dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn đó là một trái tim mệt mỏi và xa cách.
Giang Tùy nhìn khuôn mặt nghiêng của Ôn Thời Niệm phản chiếu trên cửa thang máy, đột nhiên cảm thán: "Hay là tôi cũng đổi cách gọi, gọi cô một tiếng sư phụ luôn đi. Đi theo cô học hỏi, học cách chăm sóc đóa hoa tương lai của đất nước là Dư Hoan nhà chúng tôi."
Ôn Thời Niệm biết anh đang đùa, khóe môi cũng nở một nụ cười cực nhạt: "Cũng không phải là không được."
"Ô hay, từ bao giờ mà học được thói được voi đòi tiên vậy." Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948488/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.