Cô chưa bao giờ tin vào số phận nhiều đến thế.
Cho đến khi vầng sáng này giáng xuống trong màn đêm của cô.
Lúc này, Ôn Thời Niệm chưa nhận ra rằng kết cục của cuộc gặp gỡ này là một sự ràng buộc như định mệnh, cô chỉ khàn giọng vùng vẫy: “Buông ra.”
“Cô muốn tự sát?” Ngôn Mặc nhướn mày, siết chặt cổ tay cô hơn.
“Liên quan gì đến cô?” Ôn Thời Niệm nghi hoặc quét mắt nhìn người trước mặt: “Chúng ta quen nhau sao?”
Nụ cười của cô bé dưới ánh nắng năm xưa và khuôn mặt tái nhợt trước mắt chồng lên nhau, khiến Ngôn Mặc vô thức v**t v* vết chai sần ở khớp ngón tay.
Chạm phải sự lạnh lùng sâu trong mắt Ôn Thời Niệm, Ngôn Mặc buông cổ tay cô ra: “Được thôi, nhảy đi.”
Ngôn Mặc lười biếng dựa vào lan can, nhìn xuống dưới cầu: “Chiều cao cây cầu này khoảng hai trăm mét, với cân nặng của cô, rơi xuống mặt nước mất khoảng sáu giây. Nếu tư thế không đúng, lực va chạm sẽ không khác gì đập xuống nền bê tông.”
“Đau đớn thế nào thì khỏi nói, cô có thể nát bét ra, đầu trôi về phía bờ đông, tay trôi về phía bờ tây. Thật trùng hợp, cô cũng có chút tiếng tăm, chuyện này chắc chắn sẽ lên trang nhất báo chí trong nước, để mọi người cùng chiêm ngưỡng cái chết thảm thương của cô.”
Lông mày Ôn Thời Niệm khẽ nhíu lại gần như không thể nhận ra, Ngôn Mặc bắt được khoảnh khắc đó, cười rồi nhún vai: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định cứu cô, muốn chết thì rất bình thường thôi, nhưng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947954/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.