“Tôi đã nói đừng gọi nữa.” Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, giọng Ôn Quân lạnh như băng.
“Anh...” Ôn Thời Niệm dùng hết sức lực mới phát ra âm tiết khàn khàn đó, “Em bị công ty đĩa hát đòi bồi thường năm mươi vạn đô la Mỹ vì vi phạm hợp đồng...”
Cô biết số tiền này đối với nhà họ Ôn không phải là chuyện khó, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô cầu xin một cách hèn mọn: “Anh có thể cho em mượn trước được không? Em hứa nhất định sẽ trả lại cho anh! Chờ em...”
“Liên quan gì đến tôi?” Ôn Quân lạnh lùng cười một tiếng cắt ngang, “Đừng quên, cô sớm đã không còn là người của nhà họ Ôn nữa rồi!”
Tiếng đàn piano ở tầng dưới vẫn còn vang lên, Ôn Thời Niệm lắng nghe, lơ đãng nhớ lại cây đàn Steinway mà Ôn Quân đã tặng cô vào sinh nhật 15 tuổi, bên trong nắp đàn còn khắc dòng chữ “Gửi đến họa mi nhỏ của chúng ta”.
Mà bây giờ, người đã tặng cô cây đàn piano đó lại nói từng lời đầy oán độc:
“Nếu không phải vì cô, mẹ đã không ngồi chuyến bay đó! Là cô đã hại chết mẹ! Bây giờ cô lại còn mặt mũi đến đòi tiền sao?!”
Ôn Thời Niệm đột nhiên siết chặt ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức.
“Đừng gọi cho tôi nữa! Cả đời này tôi không muốn nghe thấy giọng cô nữa!”
Tiếng tút tút của điện thoại bị ngắt kết nối vang vọng trong phòng bệnh trống trải.
Ôn Thời Niệm như bị rút cạn mọi sức lực trong chớp mắt, cánh tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947953/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.