Bác sĩ nhìn thoáng qua Vương Thiến Thiến, nói: “Không có gì, truyền dịch xong là tốt rồi. Lúc tập quân sự cần phải ăn uống đúng giờ, con gái các em, chỉ biết giảm cân, không ăn đúng bữa, kết quả làm cho cơ thể suy nhược. Trong mấy tuần tập quân sự này, một ngày tôi lại thu nhận vài bệnh nhân. ”
Lí Nam với Tống Nhiên cười hì hì, cũng không dám nói thêm gì.
Bác sĩ lại nhìn thoáng qua Trương Thiên Nhất nói: “Đừng ở đây nhiều người như vậy, bạn nam trở về đi.” Lại nói tiếp với Tống Nhiên: “Trông một chút, lát nữa gọi tôi đến rút kim. ”
Đợi cho bác sĩ cùng Trương Thiên Nhất đi rồi, Lí Nam liền nằm xuống bên cạnh giường. “A! Mệt chết tớ.”
Lúc này Vương Thiến Thiến đột nhiên lên tiếng, “Mệt nhất chính là tớ mới đúng?”
Tống nhiên hoảng hốt, “Thiến Thiến, cậu tỉnh rồi!”
“Hư…”
Lí Nam ngồi mạnh xuống giường, “Giỏi lắm, Vương Thiến Thiến, cậu thật có thể diễn.”
Vương Thiến Thiến trừng mắt liếc nhìn cậu ấy một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không phải tại hai người các cậu không có lương tâm, bất quá buổi sáng tớ dậy trễ một chút, các cậu liền lấy bữa sáng của tớ ăn… Sau đó còn bắt tớ phơi nắng một giờ, không xỉu mới là lạ.”
“Cái đó không thể trách tớ, là Tống Nhiên ăn đó.”
“Không phải nha, không phải tớ đã hỏi qua Thiến Thiến rồi sao, cậu ấy nói cậu ấy không ăn tớ mới ăn chứ bộ.” Vẻ mặt của Tống Nhiên rất vô tội.
Vương Thiến Thiến nuốt nước mắt xuống, “Tống Nhiên thân mến, lần sau, những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-xem-la-thoi-gian-dang-hat/47443/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.