Chợt nghe choang một tiếng giòn vang, Lam Tranh kêu lên, lùi người lại, ôm tay nhăn nhó: “Ngươi, ngươi mặc cái gì vậy?!”
Vân Triệt đắc ý vênh mặt lên: “Vũ Lâu tỷ tỷ, lần trước ta quên nói cho tỷ biết, thật ra hôm đó Tần Viễn Địch đâm vào ngực ta, nhưng thấy không trúng nên mới chuyển hướng chém tay ta một đao rồi chạy mất. Ta mặc chiếc giáp mềm này, hôm nay có thể sẽ có công dụng đấy.”
Lam Tranh nghe xong, bất chấp tay đau, nói với Vũ Lâu: “Ca ca nàng đúng là đồ du côn! Sao gặp ai là giết người đó thế?!”
Vũ Lâu không nói. Bỗng nàng nghe tiếng nước chảy, nàng nhìn theo âm thanh đó, hóa ra là tuyết tan thành nước chảy xuống một hầm ngầm. Nàng đi lại gần, nhìn ngó một chút: “… Ở đây tối như vậy, không ngờ lại có hầm ngầm.”
***
Bóng đêm phủ xuống, củi để đốt trong ngôi miếu đã gần hết. Thấy ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, Vân Triệt lạnh run người, ôm vai nói: “Nếu bọn họ không đến giết chúng ta, thì đệ cũng chết vì đông lạnh mất.”
Đột nhiên Vũ Lâu, lắng tai nghe, thấy có động, nàng cảnh giác đứng dậy, mở cửa ngôi miếu thăm dò nhìn ra ngoài, thấy có mấy con tuấn mã cách đó không xa.
Người đi đầu tiên đẩy một người ra. Người kia vừa đến trước mặt Vũ Lâu, liền ngã xuống, máu nhuộm đỏ cả chiếc cẩm bào, nôn ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất như nở ra một bông hoa màu đỏ máu trên nền tuyết trắng.
“Vũ Dương hầu!” Vũ Lâu kinh hãi.
Vân Triệt ló đầu ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488155/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.