Vũ Lâu lấy lá thư mấy ngày trước Lam Tranh gửi về ra, trong đó có ghi lộ trình của hắn. Để tránh bị Tấn vương chặn đường, nên bọn họ đi theo con đường nhỏ bí mật. Nếu đi đường lớn, thúc ngựa chạy suốt ngày suốt đêm, thì khoảng ba ngày có thể đuổi kịp hắn. Vũ Lâu gọi cả những hộ vệ Lam Tranh để lại bảo vệ nàng ra, sai bọn họ đi đến các con đường dẫn tới Vân Nam, chặn hết những nữ tử khả nghi, có hình dáng giống Phi Lục lại. Nàng sai người chuẩn bị ngựa và một chút lương khô, rồi ngồi trong phòng, chờ tới hừng đông tuyết ngừng rơi, nàng sẽ lập tức đi tìm Lam Tranh. “Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi một chút đi. Thân thể quan trọng hơn.” “Ta chỉ vừa nhắm mắt là lại nhìn thấy hai đứa bé… Còn khó chịu hơn cái chết…” Hành động của nàng bây giờ, đều là nhờ sự thù hận đến thấu xương chống đỡ. Ngày nào chưa tìm được con, thì ngày đó lòng nàng chưa được an bình. Trong cuộc đời này, chưa lúc nào nàng khổ sở như bây giờ. Nàng đã làm bao nhiêu chuyện vì người nhà, vậy mà kết quả thì sao, bọn họ sao lại muốn hại nàng như thế?‼! Chẳng lẽ, họ sợ nàng còn chưa đủ thống khổ sao? Trời vừa sáng, quả nhiên gió, tuyết nhỏ đi rất nhiều, Vũ Lâu ăn mặc cẩn thận định đi ra. Vân Triệt mở cửa sổ, nhìn thấy gió tuyết mặc dù nhỏ đi nhưng nếu cứ đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ vẫn bị gió to thổi đi mất. “Tỷ tỷ—” Hắn còn chưa kịp ngăn lại, Vũ Lâu đã đi thẳng ra ngoài. Vân Triệt bị gió lạnh đột ngột thổi vào khiến hắn mờ cả mắt. Thấy nàng đi rồi, hắn cũng vội vàng chạy theo. Vân Triệt lên ngựa trước, thì thầm phân phó vài câu với hạ nhân của mình, rồi mới thúc ngựa chạy theo Vũ Lâu. Tần Viễn Địch, ngươi thật đê tiện, lại còn dám giở trò này nữa. Vũ Lâu chạy băng băng trên đường không ngừng nghỉ, cứ đến một trạm lại đổi ngựa mới tiếp tục lên đường. Qua hai ngày, rốt cuộc Vân Triệt không chịu nổi, ngựa cứ chạy còn hắn thì ôm cổ ngựa ngủ. Đi đến một con đường dốc, vó ngựa giương lên khiến hắn run rẩy ngã sấp xuống tuyết. Vân Triệt hừ một tiếng, nhưng lại nằm luôn xuống tuyết ngủ tiếp. Vũ Lâu vội xuống ngựa dìu hắn dậy: “Ngủ ở đây sẽ chết lạnh đấy.” “Chết lạnh còn hơn chết mệt…” Nói xong, hắn lại lăn ra ngủ. Đúng là quá mệt mỏi rồi. Nàng không đành lòng, tạm dừng chân, đỡ Vân Triệt lên lưng ngựa, tìm một khách điếm ở thôn gần đó, thuê một phòng cho Vân Triệt nghỉ ngơi. Khi thần kinh được thả lỏng, nàng lại nhớ bọn nhỏ. “…Thật sự xin lỗi… Thật sự xin lỗi… Mẹ thật sự xin lỗi các con…” Khóc mệt rồi nàng ngủ thiếp đi, đến khi bụng kêu ầm lên vì đói nàng mới tỉnh lại, xuống lầu sai tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn, sau đó sẽ đánh thức Vân Triệt dậy ăn cơm rồi chuẩn bị đi tiếp. Khi Vũ Lâu đang gọi món ăn, chợt nghe tiếng vó ngựa ồn ào ngoài cửa, ông chủ vừa nghe là biết có khách quý tới, vội bỏ nàng lại đi ra đón khách. “Các vị khách quan — các vị muốn ở trọ hay dùng cơm?” Vũ Lâu trợn mắt nhìn mấy người kia. Nam tử đi trước nhìn thấy nàng cũng thoáng ngây người, rồi sau đó liền cười chào nàng: “Vũ Lâu—” “Độc Cô Diệp Thành!” Nàng nghiến răng, oán hận phun ra tên hắn. Tình cảnh này khiến đầu óc Vũ Lâu như mê muội đi, không quan tâm đến tình hình xung quanh, rút kiếm lao vào hắn. Nhưng chưa kịp tới gần thì đã bị hộ vệ đứng cạnh hắn đâm một kiếm ra chặt đứt sự công kích của nàng. “Vũ Lâu, nàng làm gì vậy?” Tấn vương ngạc nhiên: “Sao vừa gặp đã định giết ta?!” “Ngươi trả con lại cho ta!” Vũ Lâu biết võ công của nàng không phải là đối thủ của đám người Tấn vương, nên tạm thời bỏ qua ý nghĩ muốn giết hắn. “Nàng nói gì vậy?” Tấn vương nhíu mày cười khổ: “Sao ta lại có con của nàng được? Sao thế? Hai đứa con của Thái tử đều bị bắt đi rồi sao?” Nếu hắn nói không có thì nàng cũng không có cách nào khác. Vì nàng quá tức giận, nên không khống chế được hành động của mình, tiến lên tấn công Tấn vương. Hộ vệ của Tấn vương đang định ngăn lại, thì bị hắn đưa tay ra cản. Vũ Lâu không gặp trở ngại gì, một chưởng đánh thẳng vào ngực Tấn vương. Vẫn chưa hả giận, nàng định đánh tiếp, đột nhiên có một giọt nước nóng bỏng rơi trên mu bàn tay nàng. Đỏ sẫm, chói mắt. Tấn vương lau vệt máu ở khóe miệng, nói: “… Võ công của ta đã mất hết, nàng muốn giết ta cũng không khó… Nhưng nàng thực sự nghĩ oan cho ta rồi…” Vũ Lâu ngẩn người, thu hồi quyền cước, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng thật sự nghĩ sai cho hắn? Là tự ca ca nàng trộm đứa bé đi sao? “Vậy ngươi có từng gặp ca ca Tần Viễn Địch của ta không?” Nàng tức giận chất vấn. Tấn vương được hộ vệ đỡ ngồi xuống bàn, suy yếu đáp: “Hắn trốn đã lâu rồi, nàng đang nói ta bao che cho hắn sao?” “Ngươi thật sự không biết?” Đối mặt với sự tra hỏi của Vũ Lâu, Tấn vương còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một tiếng nói vang lên từ trên lầu: “Dù có là hắn làm, chẳng lẽ hắn lại thừa nhận à?!” Vân Triệt ngáp một cái, từ từ đi xuống, cúi đầu hành lễ với Tấn vương: “Cửu ca.” sau đó cười hì hì nói với Vũ Lâu: “Tỷ tỷ, tỷ đừng giận, giận quá mau già.” Tấn vương lạnh lùng nhìn Vân Triệt chằm chằm: “… Thế tử không ở Vân Nam mà lại đồng hành cùng nữ nhân của Thái tử, việc này có vẻ khó giải thích nhỉ.” Vân Triệt cười: “Thái tử không nghĩ ngợi gì, thì Cửu ca thân thể không khỏe cũng đừng quan tâm nhiều quá.” “Vân Triệt… Đừng cho là ta không biết ngươi đã làm gì ta!” Tấn vương lạnh nhạt nói: “Tốt nhất là ngươi đừng để bị rơi vào trong tay ta, nếu không, ngươi sẽ gánh đủ đấy!” Vân Triệt làm ra vẻ sợ hãi: “Cửu ca thật hung dữ!” Xuyên qua khuôn mặt của Vân Triệt, Tấn vương như thấy được Lam Tranh lúc trước giả ngu đối nghịch với hắn, không khỏi tức điên người: “Độc Cô Vân Triệt, ngươi câm miệng cho ta!” Khí thế hung dữ lại tác động đến độc trong cơ thể khiến hắn ho không ngừng được. Chẳng lẽ thật sự không phải do hắn làm? Nhìn Tấn vương như vậy, Vũ Lâu bắt đầu dao động. Lần trước nàng nghi hắn tự hạ độc mình để hại Lam Tranh, thật ra người động thủ lại là Vân Triệt, hại hắn từ một võ tướng dũng mãnh thành bộ dạng bây giờ. Vân Triệt nói: “Vũ Lâu tỷ tỷ, ta nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta mau đi thôi.” “Đi đâu?” Vũ Lâu mờ mịt. “Đi tìm Thái tử…” “Tìm chàng làm gì?” Nói cho chàng biết, con của họ bị mất tích sao? Để chàng không thể yên tâm ư? Nàng nói với Tấn vương: “… Ngươi ở đây làm gì?” Giọng điệu đã không còn ác liệt như vừa rồi, lại thêm phần bất đắc dĩ. “… Quay về kinh thành.” Vân Triệt lạnh nhạt: “Cửu ca có thánh chỉ không mà quay về?!” Tấn vương căm tức nhìn Vân Triệt, Vân Triệt vội lùi ra đằng sau Vũ Lâu. “Tất cả các hoàng tử đều biết tình hình sức khỏe hiện giờ của Hoàng thượng… Chuyện đó đã không còn là chuyện bí mật nữa. Một vài phiên vương cũng đã quay về kinh thành, vì sao ta không thể về?!” Tự dưng bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi kinh thành đã khiến hắn ấm ức lắm rồi. Vũ Lâu căn bản không nghe vào tai những gì hắn vừa nói, nàng chán nản, buồn bã đi ra ngoài. Vân Triệt vội đuổi theo: “Vũ Lâu tỷ tỷ — tỷ muốn đi đâu?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]