Lam Tranh thở phào, cười: “Ta còn tưởng nàng sẽ nói không thích cơ, không sao, đợi ta đón nàng ra ngoài, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc như lúc trước. Ta tốt thế này, nàng nhất định sẽ yêu ta thôi.” Hắn tự tin nói xong, thấy bộ dạng Vũ Lâu vẫn hờ hững, cũng hơi xấu hổ, đổi đề tài khác: “Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, nhé……”
Vũ Lâu máy móc trả lời: “Ừ, bắt đầu lại một lần nữa……”
Lam Tranh cũng không quan tâm nàng nói thật hay giả, hắn ôm chặt nàng, kéo nàng sát vào ngực mình. Hắn nhanh chóng cảm thấy lồng ngực mình ẩm ướt, ấm nóng……
“Này, khóc thì khóc, đừng có bôi nước mũi lên người ta chứ.”
Vũ Lâu nghẹn ngào trả lời: “…… Ta không khóc nữa…… Thật sự xin lỗi……”
Những lời này còn khiến tim Lam Tranh đau xót hơn: “Nàng đừng suốt ngày nói xin lỗi, xin lỗi nữa. Ta sống với nàng hơn một năm, đâu có nghe nàng nói một câu xin lỗi nào.”
Hắn nói xong, ngay cả một câu “thật sự xin lỗi” Vũ Lâu cũng không nói được nữa. Giữa hai người chỉ còn lại không khí trầm mặc khiến người ta bức bí không thể thở nổi.
Lam Tranh cứ ôm chặt lấy nàng, một lát sau, thấy hơi thở nàng đều đều, hắn cúi xuống nhìn, nàng đã ngủ từ lúc nào, hàng mi dài còn vương những giọt nước mắt trong suốt khẽ run nhè nhẹ. Hắn lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.
Có lẽ chờ mấy ngày nữa tới gặp nàng sẽ tốt hơn.
Nhiều ngày không có mưa, Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488081/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.