Rốt cuộc nàng còn kiên trì vì cái gì? Cha đã phạm tội khi quân, Tần gia vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu. Nàng đã không còn là thiên kim con nhà quan từ lâu, cũng không phải là Vương phi. Từ khi bị phạt vào phường thêu, nàng đã mất tất cả. Nàng còn cố mà duy trì sự tôn nghiêm hèn mọn đáng buồn cười này vì cái gì? Có ý nghĩa gì nữa đây?
Sự kiên trì của nàng không chịu nổi một kích, với tình hình trước mắt này, sự quật cường của nàng chỉ giống như một đứa trẻ sơ sinh ngây thơ, yếu ớt. Chỉ cần hắn di nhẹ đầu ngón tay, là có thể đánh nát tất cả những gì nàng cố sức bảo vệ.
Sự tôn nghiêm của nàng, chẳng qua chỉ là đồ chơi của hắn.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy ý mà cướp đoạt, giống như đoạt lấy thân thể của nàng vậy.
Lam Tranh nghe thấy nàng khóc nức nở, hắn hiểu ngay là sự việc đã xảy ra đúng như hắn đoán. Hắn đã thắng. Cảm giác chinh phục khiến hắn nhanh chóng đạt đến khoái cảm. Sau khi phóng thích, hắn ghé vào người nàng, nâng mặt nàng lên, thở hổn hển cười nói với nàng: “Ngay từ đầu nàng đã không có phần thắng rồi……”
Hắn vừa chạm vào gò má nàng, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo khiến hắn giật mình: “Nàng nhiều nước mắt thật đấy……” Vũ Lâu cắn môi, khẽ khóc nức nở, để che giấu sự bi thương của mình, nên nàng cố gắng đè thấp tiếng khóc.
Lam Tranh hôn lên nước mắt của Vũ Lâu: “Nếu nàng không cứng đầu như vậy, thì đâu khổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488078/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.