Vũ Lâu còn chưa kịp phản ứng thì cửa đã bị đẩy ra, hai đội hộ vệ tiến vào trước, đứng dẹp sang hai bên, cuối cùng giầy gấm của Lam Tranh mới bước vào.
“Vũ Lâu —” hắn vừa nhìn thấy Vũ Lâu đã vui mừng phấn chấn, túm tay nàng nói: “Giờ nàng có thể theo ta về rồi.”
Nàng hờ hững: “Sao thế, ngươi tìm được băng tơ rồi à?”
“Ừ.” Lam Tranh vuốt cằm, cười nói: “Đương nhiên, không thì làm sao dám đến đón nàng?”
“Ở đâu? Mau cho ta xem nào.” Vẻ mặt của nàng không có chút vui sướng nào cả.
Vương Lân đi theo sau Lam Tranh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, sao không thấy nàng tươi cười chút nào thế. Nhưng Lam Tranh một lòng một dạ hướng về Vũ Lâu thì vẫn không hề phát hiện ra, chỉ nắm tay nàng, chỉ ra ngoài cửa: “Băng tơ mà đem vào trong nhà sẽ bị chảy ra, nàng theo ta ra ngoài xem đi.”
Vũ Lâu buông sách xuống, thản nhiên nói: “Cũng được, để xem ngươi mang gì tới.” Nàng đi theo Lam Tranh ra ngoài.
Lúc này Phương Lâm vừa nghe tin Huệ vương tới cũng đi đến, hành lễ với Lam Tranh.
Lam Tranh liền cười nói với hắn: “Bản vương sẽ tạ ơn ngươi thật hậu hĩnh.”
Mấy ngày trước nghe Vũ Lâu nói chuyện, Phương Lâm đã cảm thấy chuyện hôm nay sợ là sẽ không thuận lợi như vậy. Chờ Huệ vương và Vũ Lâu đi trước rồi, Vũ Dương hầu mới tới cạnh hắn hỏi han: “Tần cô nương làm sao vậy? Dường như tâm tình có vẻ không tốt.”
Phương Lâm nói: “Ta cũng không biết.”
“Nếu ngươi không trêu chọc khiến nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488063/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.