Đối với câu nói này của nàng, trong lòng hắn có hai cách lý giải, một là, hắn không phải Tấn vương, hai là, hắn không phải Lam Tranh trước kia. Tốt nhất nên là đáp án thứ hai, hắn liền cười, xoa nắn bầu ngực trắng ngần của nàng: “Ta không phải ai?” Hai mắt Vũ Lâu đẫm lệ, mơ màng nhìn hắn: “Nếu ngươi đã khôi phục, thì đừng bắt chước cách nói chuyện của hắn nữa.”
Thật tốt quá, là đáp án thứ hai.
Lam Tranh trêu nàng: “Không ngờ nàng lại thích một tên ngốc.”
Vũ Lâu không nói gì, chỉ khóc thút thít. Lam Tranh hôn xuống tai nàng nói: “Nếu nàng thích, lúc chúng ta ở bên nhau, ta sẽ học hắn, nói theo giọng điệu của hắn cho nàng nghe.” Vũ Lâu tức giận đẩy hắn ra: “Vô sỉ!” giơ tay định đánh hắn, lại nhớ tới lời uy hiếp của hắn, đang muốn thả tay xuống, Lam Tranh lại đột nhiên đưa mặt vào, đặt trên tay nàng: “Nàng dám đánh ta? Nữ nhân xấu xa này.” Đây rõ ràng là giọng điệu làm nũng trước kia Lam Tranh thường dùng.
Vũ Lâu ngừng khóc, kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại quay sang túm lấy quần áo vừa bị cởi ra, ôm lấy mặt khóc càng to hơn.
Lam Tranh vội dừng lại không dám trêu chọc nàng nữa, nhưng cũng không biết nên dỗ dành thế nào, ngồi cạnh nàng một lúc, chờ nàng khóc bớt dữ dội mới dám nằm xuống cạnh nàng: “Ồn ào quá đi, đừng khóc nữa.”
Vũ Lâu cũng không muốn khóc, lại nghe thấy hắn bảo mình đừng lên tiếng, lại đưa tay che miệng, che đi tiếng khóc nức nở của mình: “Ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488027/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.