Chương trước
Chương sau
Đối với câu nói này của nàng, trong lòng hắn có hai cách lý giải, một là, hắn không phải Tấn vương, hai là, hắn không phải Lam Tranh trước kia. Tốt nhất nên là đáp án thứ hai, hắn liền cười, xoa nắn bầu ngực trắng ngần của nàng: “Ta không phải ai?” Hai mắt Vũ Lâu đẫm lệ, mơ màng nhìn hắn: “Nếu ngươi đã khôi phục, thì đừng bắt chước cách nói chuyện của hắn nữa.”
Thật tốt quá, là đáp án thứ hai.
Lam Tranh trêu nàng: “Không ngờ nàng lại thích một tên ngốc.”
Vũ Lâu không nói gì, chỉ khóc thút thít. Lam Tranh hôn xuống tai nàng nói: “Nếu nàng thích, lúc chúng ta ở bên nhau, ta sẽ học hắn, nói theo giọng điệu của hắn cho nàng nghe.” Vũ Lâu tức giận đẩy hắn ra: “Vô sỉ!” giơ tay định đánh hắn, lại nhớ tới lời uy hiếp của hắn, đang muốn thả tay xuống, Lam Tranh lại đột nhiên đưa mặt vào, đặt trên tay nàng: “Nàng dám đánh ta? Nữ nhân xấu xa này.” Đây rõ ràng là giọng điệu làm nũng trước kia Lam Tranh thường dùng.
Vũ Lâu ngừng khóc, kinh ngạc nhìn hắn, rồi lại quay sang túm lấy quần áo vừa bị cởi ra, ôm lấy mặt khóc càng to hơn.
Lam Tranh vội dừng lại không dám trêu chọc nàng nữa, nhưng cũng không biết nên dỗ dành thế nào, ngồi cạnh nàng một lúc, chờ nàng khóc bớt dữ dội mới dám nằm xuống cạnh nàng: “Ồn ào quá đi, đừng khóc nữa.”
Vũ Lâu cũng không muốn khóc, lại nghe thấy hắn bảo mình đừng lên tiếng, lại đưa tay che miệng, che đi tiếng khóc nức nở của mình: “Ta không khóc, ta không khóc…… ta không khóc……” Lam Tranh gỡ tay nàng ra, hôn xuống mặt nàng: “Chụt, ngoan lắm.” Hắn ôm mỹ nhân trong ngực, ngủ lúc nào không biết.
Đến lúc tỉnh lại, trời dường như đã tối, Vũ Lâu đang đứng thổi chén thuốc bên cạnh giường hắn, thấy hắn tỉnh lại nói: “Ngươi tỉnh vừa đúng lúc, mau uống thuốc đi.” Lam Tranh nói: “Nàng mớm cho ta.” Vũ Lâu không muốn, phụng phịu: “Ta sợ ngươi lây bệnh cho ta.”
Lam Tranh lại nổi cơn tức giận: “Tần Vũ Lâu nàng là nô lệ của ta, còn sợ nhiễm bệnh nữa à? Ta có bảo nàng chết nàng cũng phải nghe!” Cổ họng khô rát, vẫn còn khàn đặc, hắn lại to tiếng quát tháo, khiến hắn đau họng, ho khan vài tiếng.
Vũ Lâu buông chén thuốc xuống: “Ta như vậy đấy, ngươi có bảo ta chết ta cũng không thay đổi được, nếu ngươi chê ta hầu hạ ngươi không chu toàn, thì gọi người khác đến mà hầu hạ ngươi.”
“Được, nàng chờ đó! Ngày mai ta sẽ cưới Vương phi khác, tìm một nữ nhân còn độc ác hơn cả Thái tử phi Tạ thị về tra tấn nàng.”
Vũ Lâu nói tìm người khác đến hầu hạ, là muốn nói nô tỳ, không ngờ lại bị Lam Tranh hiểu thành Vương phi, khiến tim nàng lạnh như băng: “Đúng vậy, ta vốn cũng không vừa mắt ngươi, mặt có sẹo, lại sảy thai, hoàn toàn không xứng với ngài.”
Lam Tranh cứng đầu tranh cãi với nàng lâu như vậy, cũng không muốn chịu thua, vì thế lại nói: “Nàng hiểu được là tốt.”
“Ta đã hiểu rõ rồi.” Nói rồi nhấc chân định rời đi.
Lam Tranh kéo nàng lại: “Nhưng nàng cũng có chút tác dụng, có thể làm ấm giường.” Nói xong lại ấn nàng xuống giường. Vũ Lâu cười lạnh: “Dù sao từ đầu đến cuối ta cũng chỉ có một tác dụng như vậy mà.” Nàng tự giác cởi y phục, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
Lam Tranh bỗng cảm thấy dường như mình thật sự làm sai rồi, nhưng cũng không nói được là sai ở đâu, chỉ thấy trong lòng rất vô vị: “Giờ ta không muốn nàng. Cút đi.”
Vũ Lâu mặc quần áo vào, cũng không quay đầu lại, thoải mái đi ra ngoài. Các thị nữ khác nhanh chóng tiến vào, hầu hạ Lam Tranh uống thuốc, đi ngủ.
Lam Tranh trong lòng vẫn tức giận, sao nàng lại không hiểu lý lẽ như vậy, hắn cư xử với nàng rất tệ sao? Sao vừa nghe cha đầu độc, nàng đã coi hắn là một tên ác ma ăn tươi nuốt sống người khác như thế. Lăn qua lộn lại, một đêm không ngủ được, ngày hôm sau hắn lại cảm thấy khỏe hơn nhiều, đầu cũng không váng vất như hôm qua nữa. Thần trí thanh tỉnh khiến Lam Tranh ý thức rõ ràng, giờ là lúc hắn phải khỏe lại thật nhanh, để còn dồn tâm sức đối phó với kẻ địch, không phải là lúc để đùa giỡn nữa. Ngày ngày hắn đều ngoan ngoãn uống thuốc, nghỉ ngơi, thấy Vũ Lâu cũng không nói những câu công kích, châm chọc, không muốn tự làm cho mình thêm khó chịu, ngột ngạt. Nhưng trong lòng thì vẫn nhớ rõ, thầm nghĩ, chờ gia khỏe hẳn, xem gia trừng phạt nàng thế nào.
Chờ đến khi Lam Tranh bệnh nặng vừa khỏe lại, thì đã là tháng tám, gần tới Trung thu. Các cung đều bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn tết, có Vũ Lâu xử lý, mọi sự tự nhiên cũng toàn diện, chu đáo hơn.
Hôm nay Lam Tranh vừa xuống giường được, lang thang đi thư phòng, tìm thấy Vũ Lâu đang ngồi mài mực, hắn ôm lấy nàng từ đằng sau, cọ cọ vào gáy nàng: “Vũ Lâu ngoan, nàng ngồi đây viết thư cho ai thế?”
Vũ Lâu nói: “Rảnh rỗi phát chán lên, nên tùy tiện vẽ vài bức tranh giết thời gian. Ngươi nói như vậy mà không thấy phiền à?” Xung quanh không có ai, ngươi còn giả vờ cái gì?
“Nếu chán như vậy, chúng ta tìm việc khác vui hơn để làm đi.” Tay hắn luồn vào trong y phục Vũ Lâu, vuốt ve da thịt nàng.
“Nữ nhân của ngươi đâu phải chỉ có mình ta, sao cứ phải tìm ta làm gì?”
Lam Tranh xoay vai nàng lại, nâng cằm nàng lên, nhướng mi, lộ ra nụ cười tà ác: “Nàng là Vương phi để trả nợ cho ta, không tìm nàng thì tìm ai?” Hắn gạt hết giấy bút trên bàn xuống đất, đặt nàng nằm lên, bàn tay xấu xa đưa thẳng vào trong tiết khố của nàng, vuốt ve. Vũ Lâu chăm chú theo dõi hắn, không hề phản kháng.
Lam Tranh nhanh chóng hiểu được lý do nàng nằm im như cá chết thế này.
“A? Đến quỳ thủy rồi? Thảo nào nàng không chống cự.”
Vũ Lâu cười lạnh.
Lam Tranh không đạt được mục đích, nhất quyết không chịu bỏ qua, nhất là lúc hai người đang đối đầu nhau thế này, nếu hắn buông tha cho nàng, chẳng phải là thua nàng một hiệp sao. Nghĩ rồi hắn liền nắm tay nàng kéo xuống hạ thân mình: “Ta vẫn có biện pháp để ép nàng.”
“Ta biết, ngươi đâu muốn ta sống thoải mái.”
Lam Tranh giận dữ: “Ta đã nói, ta không hại nàng, sao nàng không chịu tin ta! Dùng loại mưu kế âm hiểm đê tiện như ngâm gỗ thùng tắm đó, chỉ có thể là thủ đoạn của tên Thái tử kia. Chỉ có điều……” Lam Tranh cười lạnh: “Một mạng đền một mạng, ta sẽ tiễn tên ma ốm kia về Tây Thiên cực lạc!”
“Ngươi…… định làm gì.”
Lam Tranh lấy tay vuốt nhẹ môi nàng: “Nếu không có gì thay đổi, hắn sẽ không thể ngắm được trận tuyết đầu mùa năm nay đâu.”
Nếu thật sự không phải Lam Tranh làm, mà tất cả đều là âm mưu của tên Thái tử âm hiểm kia. Vũ Lâu đương nhiên hận chỉ mong hắn chết sớm thôi. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến việc Thái tử đã hại Lam Tranh, nhưng vẫn không biết hắn hại thế nào: “Lam Tranh…… Thái tử đã làm gì với ngươi?”
Hắn ngẩn ra, nắm lấy hai vai nàng, hung dữ nói: “Còn hỏi nữa, ta sẽ giết nàng!” Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Lam Tranh biết Thái tử có thể đã biết hắn giả ngốc, nên mỗi ngày đi học, khi hai người tiếp xúc, trong đầu đều suy nghĩ xem nên làm cách nào lấy được mạng hắn ta. Tĩnh Thần không đoán được chính xác thời điểm Lam Tranh hồi phục, nhưng có thể khẳng định, nếu Lam Tranh đã hồi tỉnh, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý trả thù. Hắn ta đã hại người khác, nhưng cũng sợ bị đối phương trả thù. Nhưng hắn ta cũng không thấy Lam Tranh có hành động gì công kích hắn, theo cơ sở ngầm báo về, ngày nào Lam Tranh cũng đọc sách, sau đó về Sùng Lan cung bám Vương phi cũ của mình.
Thái tử đảo mắt một chút lại có ý tưởng khác, hắn quay sang cười với Lam Tranh, Lam Tranh nhìn thấy, dừng việc vẽ rùa trên giấy lại, cũng cười với Thái tử.
Sớm muộn gì ta cũng lấy mạng ngươi!
Hai người đều thầm nghĩ trong đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.