Lam Tranh ốm yếu đã tự dặn mình không được nổi giận, phải bình tĩnh. Nhưng nghe thấy thái giám bẩm báo là nhìn thấy Vũ Lâu đứng nói chuyện với Tấn vương ở hành lang gấp khúc, hắn thầm nói, chuyện này mà bình tĩnh được, thì hắn đúng là biến thành thần thánh, một cước đạp mây mà đi phổ độ chúng sinh rồi.
Lúc Vũ Lâu đi đến, sắc mặt cũng rất khó coi. Lam Tranh thấy vẻ mặt nàng đau khổ, trong lòng có chút giễu cợt, chế nhạo nàng: “Hồng hạnh đã trở lại.” Vũ Lâu lạnh lùng đáp lễ: “Nếu ta muốn vượt tường thì đã vượt từ lâu rồi, còn chờ đến bây giờ hay sao.” Chỉ một câu nói đó, hiển nhiên là không thể đánh tan sự nghi ngờ của Lam Tranh, hắn túm nàng lại, kéo đến trước ngực mình, ép hỏi nàng: “Nàng nói chuyện gì với Cửu ca?”
“Ngươi sai người theo dõi ta sao?”
“Buồn cười thật, đây là cung điện của ta, ta có quyền được biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây.” Bởi vì hắn kéo mạnh, nên cổ áo nàng hơi mở ra, mơ hồ có thể thấy được bầu ngực tròn đầy của nàng, khiến người hắn nóng bừng lên, dùng lực một chút, kéo nàng xuống giường, xoay người nằm lên trên nàng, cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào của nàng.
Vũ Lâu ngàn tư vạn nghĩ cũng không ngờ Lam Tranh đã bệnh nặng như vậy còn có tâm tư bắt nạt nàng. Giãy dụa: “Ngươi không muốn sống nữa à!”
Hắn giữ hai tay nàng trên đỉnh đầu, đè chặt nàng, từ trên cao nhìn xuống cười lạnh: “Sao thế, gặp nam nhân khác về rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488026/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.