Hắn nói năng bỡn cợt, không tránh khỏi bị Vũ Lâu dạy dỗ cho một trận. Lam Tranh vừa chịu đau, ôm lấy chỗ vừa bị đánh, nằm xuống thì thầm: “Sớm muộn gì ngươi cũng đánh chết ta, ngươi thủ tiết cho biết mặt.” Vũ Lâu hừ giọng: “Giờ ta và ngươi cũng chẳng có quan hệ gì, ngươi chết, ta cũng không phải thủ tiết.”
Lam Tranh không thích những câu này của nàng, lườm nàng một cái, không nói nữa. Cuối cùng Vũ Lâu cũng được yên bình một chút, nằm xuống cạnh hắn. Đến nửa đêm, nàng cảm thấy người nóng bừng lên, mở mắt ra mới thấy tay Lam Tranh đang ôm lấy lưng mình, áp sát vào người nàng ngủ. Làn mi dài của hắn khẽ run nhẹ nhẹ, dung mạo đẹp tuyệt trần, tuy Vũ Lâu bực mình vì hắn dính người, nhưng cũng không thể tức giận nổi. Hít sâu một tiếng, lại mặc kệ hắn ôm.
Vì hôm qua đi muộn, sáng sớm nay Vũ Lâu liền lôi hắn dậy, tranh đấu ác liệt một hồi, cuối cùng nàng cũng túm được hắn xuống giường, hầu hạ hắn rửa mặt, đút cơm cho hắn, rồi giao cho thái giám đưa hắn ra khỏi Sùng Lan cung. Trước khi ra đến cửa, nàng lại dặn hắn, câu viết trong lòng bàn tay trái có thể giúp hắn thoát nạn.
Không khí buổi sáng vẫn còn chút hơi nước, hiếm khi mà cảm thấy mát mẻ như thế.
Lam Tranh tới Xuân phường, mặt mày ủ dột ngồi vào bên cạnh Thái tử, ngáp một cái, bộ dạng cực kỳ mỏi mệt. Tĩnh Thần cười nói: “Sao thế, có phải đêm qua Thập đệ chiến đấu mãnh liệt quá nên đau thắt lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488016/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.