Lam Tranh ra vẻ lúng túng đứng sang một bên, nhìn những người khác chạy đến nâng Thái tử ca ca dậy, đỡ hắn ngồi sang bên cạnh, ôm lấy ngực thở dốc. Một lúc lâu sau, trên mặt Thái tử mới có chút sắc đỏ, hô hấp cũng vững vàng hơn. Lam Tranh mới từ từ đi qua, tay vò áo mình, cúi thấp đầu tỏ vẻ có lỗi nói: “Tứ ca, dọa đến huynh rồi, thực xin lỗi…… Huynh đánh ta đi.”
Tĩnh Thần hận đến nghiến răng, nhưng vẫn cười: “Không sao, không sao, Tứ ca sao lại đánh đệ được, ở nhà đệ đã bị đánh rồi, chẳng lẽ đến đây ta cũng đánh đệ.”
Hắn không biết Lam Tranh trải qua vài năm rèn giũa này, da mặt đã sớm dày đến mức chọc không thủng, căn bản sẽ không giống trước kia, chỉ vì nghe một hai câu làm nhục mà nổi trận lôi đình, hỏng hết mọi việc. Thấy Lam Tranh không phản ứng gì, Tĩnh Thần quay sang nói với Thái phó: “Thân thể bản Thái tử không khỏe, hôm nay học đến đây thôi, mời Thái phó ra đề bài đi.”
Thái phó chỉ ước gì lớp nhanh tan, vội nói: “Người ta nói, Chu Đường ngoại trọng nội khinh, Tần Ngụy ngoại khinh nội trọng. (Chu Đường coi trọng đối ngoại, coi nhẹ đối nội, Tần Ngụy coi nhẹ đối ngoại, coi trọng đối nội) Mời các vị hãy viết một sách luận theo đề này. Ngày mai kiểm tra.” Nói xong rời đi ngay.
Lam Tranh nhìn bóng Thái phó nói: “Vậy là xong rồi à?”
Tĩnh Thần tựa tiếu phi tiếu: “Thập đệ, về chuẩn bị đề bài này cho thật tốt đi, mai phụ hoàng sẽ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488015/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.