Vũ Lâu bị Lam Tranh đột ngột xuất hiện dọa đến ngây dại. Thấy nàng ngẩn người, hắn lại hôn nàng một cái, cười híp mắt như đường chỉ: “Ngạc nhiên đúng không, có nhớ ta không hả, sao không nói gì.”
Vũ Lâu giật mình, nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, thấy hắn không có vẻ tổn hại gì, như trút được gánh nặng. Lập tức lại nhíu mày, kéo tay hắn ra: “Ngươi đến đây làm gì?!”
“Nhớ ngươi mà.”
“……” Vũ Lâu cúi người nhặt hà bao Tấn vương đưa lên, nói: “Ta không nhớ ngươi.”
Biết là nàng không nhớ ta rồi, nhớ Cửu ca chứ gì. Muốn quyến rũ hắn đúng không? Nằm mơ đi.
“Vì sao thế?” Lam Tranh ra vẻ uất ức, kéo tay áo Vũ Lâu: “Sao ngươi lại không nhớ ta?”
Vũ Lâu trừng hắn: “Ngươi thật sự không biết chuyện gì xảy ra hay sao? Nhờ phúc của ai mà ta phải ở trong này chịu khổ thế?”
Lam Tranh nháy nháy mắt: “Nhờ phúc của ai?”
“……” Châm chọc người như hắn đúng là sai lầm, căn bản là hắn đâu có hiểu. Vũ Lâu tức giận, chỉ tay vào ngực hắn: “Không phải ngươi thì là ai? Đều tại lá thư chết tiệt của ngươi, đầu ta có vấn đề mới đi tin ngươi!”
Lam Tranh ngu ngốc đề ra ý tưởng ngớ ngẩn, nàng đồng ý, nên mới tạo thành tình trạng bây giờ.
“Vũ Lâu…… đừng giận ta mà……” Lam Tranh cúi đầu, lôi kéo tay nàng: “Ta biết sai rồi, ta có thể cứu ngươi ra.”
Vũ Lâu bán tín bán nghi: “Nói nghe xem nào.”
Lam Tranh ghé vào tai nàng, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi lại có thai…… Mẫu hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1488010/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.