Trong phòng ngủ, Lam Tranh ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, thất thần. Vũ Lâu tức tối lau tóc cho hắn, rồi nén giận nói: “Không phải ngươi đang ở trong phòng hay sao, sao lại chạy ra ngoài làm gì? Trời mưa to như thế, còn không chịu vào nhà trú mưa nữa! Nếu lại cảm lạnh thì sao, ngươi định làm thế nào?!”
Lam Tranh giương mắt lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi quản ta!”
Không gặp một canh giờ, hắn lại cứng đầu rồi, vì vừa nghe thấy cha nói đã làm hại Lam Tranh, nên nàng cũng không vì hắn cáu kỉnh mà tức giận như bình thường, lại mỉm cười nói: “Ta mà bỏ mặc ngươi thì ai quản được ngươi.” Làn mi dài của Lam Tranh chợt buông xuống, giọt nước mưa trong suốt vẫn còn đọng bên trên, trong lòng hờn giận, lại vô thức khẽ bĩu môi, khiến Vũ Lâu nhìn hắn đáng yêu như đứa trẻ nhỏ đang làm nũng, không kìm được thổi mạnh vào mũi hắn một cái, cười nói: “Để ta đi sai phòng bếp làm canh gừng, lát nữa đút cho ngươi uống.”
“Không uống.” Lam Tranh ngã xuống giường, nằm úp mặt xuống.
Vũ Lâu thấy hắn kỳ quái, ngồi bên cạnh hỏi han: “Ngươi làm sao thế? Vừa không gặp một lúc, ngươi lại quậy gì vậy? Ai chọc làm ngươi không vui à?”
“Không có ai chọc ta cả.”
Vũ Lâu ghé vào vai hắn cười: “Ai bắt nạt Lam Tranh của chúng ta nào, nói ta biết đi, ta sẽ dạy cho hắn một bài học.”
Trong lòng Lam Tranh đang rối loạn, không có tâm tư mà đùa giỡn, bả vai khẽ run lên, đẩy nàng ra xa: “Đừng làm phiền ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487996/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.