Thời tiết đang ấm dần lên, đông qua xuân tới, gió cũng trở nên dịu dàng hơn, nhưng tâm tình của Vũ Lâu thì không tốt một chút nào cả. Nguyên nhân rất đơn giản, quỳ thủy của nàng chưa tới (kinh nguyệt). Bằng chút hiểu biết ít ỏi của mình, nàng cũng có thể đoán ra đây có thể là kết quả của việc kia. Có thể nàng đã có thai. Phi Lục thấy nàng hơi khác thường, liền tò mò hỏi nàng. Vũ Lâu dùng vẻ mặt đau khổ nói ra nỗi lo lắng của mình. Phi Lục vừa nghe xong đã vui sướng nói: “Đúng là chuyện tốt, tiểu thư mau mời y quan bắt mạch đi, chắc chắn Vương gia sẽ rất vui.” Nghĩ đến việc Lam Tranh làm với nàng mấy buổi tối nay, nàng rất xấu hổ, tuy hiện giờ hắn không có ở đây, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc nàng muốn châm chọc hắn: “Đúng là nên vui nhỉ, sự cố gắng của hắn có hiệu quả rõ ràng mà.” Phi Lục mừng thay cho Vũ Lâu: “Như vậy sẽ không lo bị phế phi nữa.” Nàng ta còn chưa biết Hoàng hậu đã nói rõ chuyện này với Vũ Lâu rồi. Vũ Lâu cũng không thể mặt dầy mà giải thích, chỉ ậm ừ cho qua: “Đúng vậy, nói chung cũng là chuyện tốt. Nhưng ngươi đừng tiết lộ cho hắn vội.” Nàng sợ. Sợ Lam Tranh biết được nàng có thai sẽ có những biểu hiện ngu xuẩn gì, lại bóp chết kỳ vọng của nàng với hắn mất. Hắn đã từng nói thích có con. Nhưng mà nói gì thì nói, trách nhiệm của một người cha như thế nào, liệu hắn có hiểu được không. Nhắc đến Lam Tranh, gần đây nàng phát hiện ra hành tung của hắn rất bí ẩn, không biết là đang làm cái trò quỷ gì. “Cứ giấu diếm cũng không tốt, chờ y quan đến xem mạch, tiểu thư nên cho người tiến cung báo tin. Đây là việc vui mà, Thái tử và Thái tử phi bây giờ còn chưa có con, Hoàng hậu nương nương mà biết tiểu thư có hỉ mạch, chắc chắn sẽ rất vui.” Đúng thế, thân thể Thái tử suy nhược, tuy Hoàng hậu đã thu hồi ý định phế phi lần trước nói với cha nàng, nhưng cũng có thể thấy được người rất mong chờ có hoàng tôn. Vũ Lâu nghĩ vậy, liền đáp: “Ừ, để ta bàn bạc với Lam Tranh một chút đã.” Phi Lục cười trộm: “Ai da, gọi thật là thân mật nha.” Vũ Lâu trừng mắt với nàng: “Nha đầu chết tiệt, không biết lớn nhỏ gì cả.” Lại hỏi đến tình hình của ca ca Phi Lục, nàng ta nói ca ca nàng ta đã thi đình xong rồi, giờ đang chờ kết quả. Hàn huyên chuyện nhà một lúc, Vũ Lâu càng nghĩ càng thêm kiên định, quyết tâm đi tìm Lam Tranh để báo cho hắn biết chuyện mình có thể đã có thai. Hỏi qua vài thị vệ trong Vương phủ nhưng không ai biết Vương gia đi đâu. Vũ Lâu nghi ngờ, gọi quản gia đến hỏi, mới biết Lam Tranh đang ở nhạc phường trong phủ nghe hát. Ở nhạc phường chỉ có vài căn nhà cũ kỹ của mấy ca cơ già ở, nhưng gần đây Vương gia lại hay đến đó, trong lòng mọi người đều thấy kỳ quái. Vũ Lâu cười, để quản gia quay về, rồi cùng một vài thị nữ đi về phía nhạc phường. Qua cánh cửa viện, một âm thanh trụy lạc liền đập vào tai nàng. Nàng sai thị nữ mở cửa điện ra, chần chừ một chút rồi đi vào. Liếc mắt một cái là nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi ôm đàn tỳ bà ngồi trên ghế tròn vừa gảy đàn vừa xướng, còn Lam Tranh thì nằm ngả ngớn trên ghế dài nghe ca, vẻ mặt lười biếng, rất ung dung tự tại. Ca cơ nghe có người mở cửa, quay đầu thấy Vương phi liền đứng bật dậy thi lễ: “Tham kiến nương nương.” Lam Tranh cũng hoạt bát hẳn lên, nhìn Vũ Lâu. Vũ Lâu dựa người vào khung cửa, khoát tay với ca cơ: “Khúc ≪Vũ Lâm Linh≫ này xướng cũng không tồi, tiếp tục đi.” Nàng bình tĩnh nhìn Lam Tranh, rồi dứt khoát quay người bước đi. “Ngươi đi hỏi xem nàng muốn gì?” Lam Tranh sai Lưu Hi đi làm công việc cực kỳ nguy hiểm này. Lưu Hi nhận mệnh lệnh xong, lo lắng đi ra ngoài, một lúc sau quay lại phục mệnh: “Vương phi nói không có chuyện gì, chỉ là đến tìm ngài thôi, ngài cứ việc tận hưởng cho thỏa thích.” “Thế thôi?” “Ách… Lúc Vương phi ra đến cửa viện… có đánh một chưởng làm vỡ cánh cửa luôn ạ.” Lưu Hi sợ hãi bổ sung. “…….” ************************ Mặt băng yên tĩnh luôn ẩn giấu mạch nước ngầm mãnh liệt. Khi Lam Tranh tìm được Vũ Lâu, nàng đang ở thư phòng mài mực vẽ tranh, thấy hắn đến, nàng cũng chỉ đưa mắt liếc một cái: “Chán nghe ca rồi à?” “Ừ, không hay gì cả”. Lam Tranh đứng phía sau, vòng tay lên, vừa ôm vừa gác cằm lên vai nàng: “Cô nàng đó nhìn cũng không đẹp bằng ngươi.” Vai Vũ Lâu khẽ động, khiến Lam Tranh đang nói chuyện khẽ cắn phải đầu lưỡi. Hắn ôm miệng kêu, mắt hơi ươn ướt: “Đau quá.” Biết đau là được rồi, đau chết ngươi đi. Nàng đang muốn đi báo cho hắn biết có thể nàng có thai, thế mà hắn còn mải lưu luyến ca cơ ở nhạc phường. Đang tức khí không có chỗ trút giận, hắn lại tự dâng mình lên tận cửa. Vũ Lâu nhìn hắn ôm miệng, bình tĩnh như không có chuyện gì, quay lại tiếp tục vẽ bức ≪Thanh minh mục ngưu đồ≫ của mình. Lam Tranh thấy nàng không quan tâm đến mình, bèn thay đổi chiến lược, đổi đề tài khác: “Vũ Lâu, sắp tới có mấy ngày lễ, chúng ta quay về Tần phủ thăm cha mẹ ngươi đi.” “Lễ gì?” “Tiết thanh minh đó.” Nụ cười của hắn sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Tiết thanh minh là để đi viếng người đã khuất, hắn lại bảo về thăm cha mẹ nàng. Vũ Lâu ném bút lông sang một bên, quắc mắt trừng hắn: “Ngươi cố ý đúng không?” Ai đó giả ngu: “Cố ý gì cơ?” “Độc Cô Lam Tranh‼!” Hừ, tức chết cô đi. Hắn ngờ vực hỏi: “Độc Cô Lam Tranh là ai?” Vũ Lâu chăm chú nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lam Tranh, tức giận dậm chân: “Ngươi đừng có giả ngu nữa!” Nàng cũng không biết tại sao lại nói ra những lời này, nhưng vừa nói xong, không gian như lắng đọng, câu nói vừa rồi nhắc nhở nàng, khiến nàng nghĩ sang một khả năng khác. Đúng thế, giả ngu, có phải hắn đang cố tình giả vờ không? Nàng hạ hỏa, nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ngươi vẫn là Lam Tranh mà ta gặp lúc đầu đó chứ?” Nguy rồi, nàng lại nghi ngờ rồi. Lam Tranh nghe xong câu hỏi, tiếp tục cười trêu chọc nàng: “Cái gì mà lúc đầu, lúc sau thế?” Hắn diễn trò rất giỏi. Biểu hiện ra một Lam Tranh ngốc nghếch hồ đồ tùy hứng thật đúng lúc đúng chỗ. Vũ Lâu nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi cúi đầu nhặt bút, trầm tư một lát lại mỉm cười: “Đúng thật là… ta còn nuôi hy vọng xa vời gì nữa đây.” Muốn hắn trở lại bình thường, thà rằng nghĩ chính mình không bình thường còn hơn. Lam Tranh nhẹ thở ra, nếu không làm cho nàng để ý sang chuyện khác, thì chắc chắn nàng sẽ còn tiếp tục nghi ngờ, nghĩ đến chuyện này. Hắn giật lấy bút lông của nàng, ném xuống đất, đúng lúc Vũ Lâu ngẩng đầu tức giận nhìn hắn, Lam Tranh nâng mặt nàng lên, khẽ hôn vào môi nàng, khẽ nói: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, ta muốn ngươi, hiện giờ chỉ muốn ngươi thôi.” Nghe thấy nguyện vọng thầm kín của Vương gia, Lưu Hi chạy nhanh ra ngoài, xua bọn thị nữ đang hầu ngoài cửa đi chỗ khác, rồi đóng chặt cửa phòng lại. Mọi người đã đi hết, Lam Tranh không còn kiêng dè gì nữa, ôm lấy Vũ Lâu cọ tới cọ lui. Hơn tháng nay nàng và hắn mỗi ngày đều ân ân ái ái, liền kề bên nhau, nên việc này cũng coi như chuyện bình thường. Nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn còn mải mê ngồi nghe ca cơ, mà nàng tức không biết trút vào đâu, nhất quyết không chịu cho hắn. Lam Tranh cũng không nản chí, không có cơ hội thì tự mình tạo ra. Hắn gạt hết đồ trên bàn xuống đất, dùng sức nặng toàn thân áp nàng lên trên bàn, đưa tay cởi thắt lưng của nàng. “Ngươi mà không buông ra, ta đánh một chưởng thì đừng trách.” “Đánh đi, hôm nay ngươi không đánh chết ta thì đừng hòng thoát.” Nàng thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào để chống lại cái tinh thần mặt dầy thà chết không chịu khuất phục này. Đang lúc do dự phản kháng, Lam Tranh đã luồn một tay vào trong tiết khố của nàng nghịch ngợm. Một dòng nước ấm trào ra khiến Vũ Lâu xấu hổ muốn chết. “A.” Lam Tranh lấy tay ra, xoa xoa dịch hồng trên ngón tay rồi nói: “Đen thật, quỳ thủy của ngươi đến rồi à.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]