Buổi tối, lúc đi nghỉ, Vũ Lâu vẫn còn giận dỗi, không nói không rằng, cũng không thèm thay y phục, chỉ ngồi dưới đèn đọc sách. Lam Tranh từ đằng sau ôm lấy nàng, cằm ghé lên vai nàng, dán sát vào tai nàng nói: “Là ta không tốt, đừng giận ta nữa.” Hơi thở của hắn khẽ thổi vào tai nàng, làm nàng thấy rất ngứa ngáy, muốn gãi cũng không được. Vũ Lâu chỉ nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: “Thiếp không giận gì Vương gia cả.”
“Rõ ràng là nổi giận với ta. Hừ, ngủ hay không cũng kệ ngươi, ta không thèm quan tâm nữa.”
Chờ Lam Tranh ngủ say, Vũ Lâu mới hạ đèn một chút, chống tay lên cằm, đọc sách cổ giết thời gian. Trời càng về đêm càng lạnh, thị nữ đã phải hai lần thêm than củi vào mới ấm một chút. Đến khi trời hửng sáng, mí mắt nàng cũng sụp xuống, liền gối đầu lên tay chợp mắt. Chỉ được một chút, cả người nàng lạnh run, lấy tay che miệng, nhỏ giọng hắt xì một cái.
Vốn dĩ sức khỏe nàng rất tốt, nên cũng không để tâm, một ngày vẫn như mọi ngày. Nhưng đến giữa trưa, dù trời đông lạnh mà cả người nàng đều khô nóng, vừa động một chút là toát mồ hôi, hai gò má ửng hồng, nhìn Lam Tranh đều thành hai người. Cuối cùng nàng không chịu nổi nữa, bèn để Phi Lục dìu về phòng nghỉ. Đúng như nàng dự đoán, y quan khám xong kết luận nàng bị cảm, kê đơn cho thị nữ sắc thuốc cho nàng.
Lam Tranh ngồi cạnh nàng, xoa xoa cái trán nóng bỏng của nàng nói: “Hừ, giờ ngươi biết lúc đó ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487961/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.