Tần Vũ Lâu lăn qua lăn lại, không ngủ được, càng nghĩ càng giận.
Tên tiểu tử Độc Cô Lam Tranh này, mắt mù tai điếc, đã vậy còn hay ngất đi để mất trí nhớ, thế mà hôm nay dám làm như vậy với nàng trước mặt bao nhiêu người. Dù gì nàng cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan, sao có thể bị cường hôn trước mặt hạ nhân như thế chứ.
Phải rồi, lần trước hắn vì sợ cái gì đó mà ngất đi, nhưng nàng đã kiểm tra lại cái yếm, chỉ là thêu hoa văn mỹ nữ và bướm, không có gì khiến người ta sợ hãi cả.
Cha nói trước khi mười ba tuổi, Huệ vương rất thông minh, vậy thì tại sao lại trở thành tên ngốc thế này…
Còn tên thái giám Lưu hi kia, có vẻ biết gì đó…
K—Kẹ–t——
Cửa bị đẩy ra.
Rõ ràng nàng đã cài then bên trong, sao lại mở ra được?
Cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng ma sát chói tai, người bước vào dường như cũng không ngờ đến, lúc đóng cửa, hắn cẩn thận hơn nhiều, đóng chặt cửa không làm phát ra tiếng kêu nữa. Bộ dáng hắn thoải mái, phóng khoáng, không hề giống mấy kẻ trộm rón ra rón rén lẻn vào nhà người khác.
Hắn không hề cố gắng khống chế tiếng bước chân, nhưng Tần Vũ Lâu lại thấy mình như bị mất thính giác. Đối phương lẳng lặng chậm rãi tới gần, không có tiếng bước chân, không có hơi thở, không có tiếng ma sát của vải vóc… (như ma vậy trời =.=”)
Hắn mặc một thân y phục dạ hành, dáng cao ráo, chắc hẳn là nam nhân, nữ nhân nhà nào mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-vuong-phi/1487930/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.